Tản mạn, đêm ở Sài Thành

Cái ồn ào tấp nập Sài Thành vỗ vào tai tôi chan chát. 3g sáng, trời se lạnh, lững thững giữa phố đông mà thấy mình lẻ loi như kẻ độc hành. Ghé cái vỉa hè chông chênh gọi ly ca fê bỏ bao nhiêu đường cũng thấy đắng, cà fê đắng hay lòng ta đang đắng???


Cái tuổi toan về già tính tình trồi sụt như cung đoạn buồn của cái loa cũ mèm mà bà già bán quán đang nhét vô tai mọi người ở đây… kệ nó đi. Hi.
Đang vu vơ thì có gã gầy như que củi kéo ghế ngồi bên : chào anh Hoàng. A có nhớ e không, ngày kia giỗ bà già anh nhớ ghé chơi nha,lão khen mình dạo này…phong độ, mẹ kiếp khen mà đếch nhìn ,chắc hắn….đoán. Hắn cũng gọi ca fê và vẫn cái giọng lè nhè được cái loa rè làm…đệm,. hắn cứ huyên thuyên mà mình chẳng dám ngó nhìn, sợ hắn…thất vọng, nên cứ ậm ờ cho qua, cái đoạn độc thoại mình không nhớ được câu gì, chỉ đọng lại 1 lời quá hay hắn để lại trước khi chệnh choạng trèo lên xe: em đi anh Hoàng, ly cafe em trả tiền cho cô 5 rồi nha! chưa kịp cảm ơn hắn vù đi mất. Oh tui phải tìm cái anh nào tên Hoàng mà cảm ơn mới được, ngày mới đươc khen đẹp choai (từ gã say)và 1 ly càfê miễn phí thấy đời cũng còn…tươi.
Trời đã sáng,mình phải đi rồi, tạm biệt bà già với cái loa rè cổ lỗ, không quên để lại tiền ly cafê nhờ bà ngày mai trả lại cho  – em của anh Hoàng- bà bảo ngày nào giờ này cũng thấy nó say, mình cười vu vơ hát: ta say trời đất cũng say… Bà già cũng móm mém cười, mình đi rồi chắc bà lại nghĩ cái thằng kia nhìn vậy mà…khùng. Hehe

Lê Phan

Check Also

Một tri âm tri kỷ: Đời vắng em rồi, say với ai!!??

Mỗi lần nhớ đến Hùng, anh lại chợt nhớ đến hai câu thơ của nhà …