CẬU NHÓC VÀ BẠN LÓC NHÓC!!!
tienducchauson
17/03/2017
Lều Thơ - Quán Văn, Tâm Tình Người Viễn Xứ
550 Views
Bỏ nhà đi
Có một cậu nhóc, ngồi bên cửa sổ, trước mặt là một bàn trà có ấm “nác mới” và một cái điếu cày để cho mấy ông cụ kéo.
Cậu nhóc ngồi trầm ngâm, nom như một ông cụ non.
Cậu nhóc ngồi nhìn mông lung ra cửa sổ, tay chống cằm ra vẻ đăm chiêu lắm. Cậu ngồi nghiêng một bên vì cái mông vừa bị đòn xong, còn đang nhức lắm. Nhờ gió mà cậu nghe rõ từng tiếng nấc của bạn lóc nhóc đang bị đòn.Cậu không rõ là ba hay mẹ của bạn lóc nhóc đánh nữa.
Thì rõ ràng là cậu nhóc và bạn lóc nhóc trốn ngủ trưa đi chơi ngày hè nắng chang chang mà không đội mũ, đang chơi ngon lành thì không biết mẹ cậu nhóc “chui” ở đâu ra lôi hai đứa về.Sau khi làm thủ tục “kiếm được trẻ lạc” cho nhà hàng xóm, cậu bị mẹ lôi về “xử”.
Mẹ lấy roi “chè tàu” đánh, đương nhiên là đau rồi. Đứng một chặp mỏi chân quá nên cậu mới leo lên ghế, ngồi nghiêng nghiêng. Đòn đau nhưng cậu không khóc, vì trước khi cho “ăn đòn”, ba mẹ hỏi cậu có biết tội không. Tất nhiên là cậu biết rồi, thứ nhất là cậu trốn ngủ trưa, thứ hai là đi chơi không đội mũ. Mà cũng lạ, kể cả “tội phạm” như cậu còn biết lỗi, không lẽ người lớn cũng không biết sao? Còn hỏi làm chi nữa? Rõ ràng là chuẩn bị quất mông cậu mà? Không lẽ hỏi cho… vui?
Đương nhiên là có thắc mắc thì cậu hỏi, mặc dù biết “chạy trời không khỏi nắng” nhưng cậu cũng phải hỏi. Cậu được ba mẹ giải thích là vì cậu phạm lỗi, không ngoan thì bị đòn để cho nhớ, lần sau không tái phạm chớ không phải vì ba mẹ ghét cậu mà “xử” cậu cho… vui. Cậu còn được giải thích thêm là nếu cậu không ngủ trưa sẽ không khỏe mạnh, không mau lớn; không đội mũ sẽ bị bệnh, mà bị bệnh thì không đi học được, không đi chơi được và đương nhiên là không ai thích bị bệnh cả.
À, cậu hiểu một đống “hậu quả” của việc làm đứa trẻ không ngoan. Coi bộ nếu bị ốm thì cậu gánh không nổi, vì cậu không thích phải uống thuốc và nhất là không được đến lớp nụ để chơi với các bạn lóc nhóc khác. Cậu chấp nhận bị đòn vì hôm nay cậu là một đứa trẻ hư. Ba mẹ nói nếu cậu làm trẻ ngoan sẽ được dẫn đi ăn chè ở chợ nhỏ. Chà! Nói đến chè là cậu chảy nước miếng rồi, tạm quên cái mông vẫn đang còn ê ẩm từ nãy giờ.
Đang ngồi trầm tư chuyện trẻ ngoan, trẻ hư và chè chợ nhỏ, cậu nhóc thấy bạn lóc nhóc, “tòng phạm”, của cậu chạy qua. Bạn lóc nhóc của cậu, chân thì chạy, miệng thì mở to hết cỡ… rống lên. Cậu không biết bạn lóc nhóc có thấy đường mà chạy hay không, vì hai con mắt nhắm tít. “Ủa mà sao nó chạy… nghiêng nghiêng? Không lẽ bị đòn xong, một chân của nó ngắn đi sao?” Có thắc mắc thì cậu hỏi. Đương nhiên là cậu phải hét to để hỏi, át luôn cả tiếng gào của bạn lóc nhóc. Và hỏi xong thì cậu nhận được một cái trừng mắt từ bạn lóc nhóc, và tiếng gào cũng chấm dứt hẳn cho làng xóm yên thân. Hóa ra không phải chân nó ngắn đi, mà nó bị đòn ở ngay bắp vế. Lý do là bạn lóc nhóc bỏ chạy trong khi đang bị đòn, không phải mẹ của bạn lóc nhóc “nhắm trật”.
-
Ủa mà sao mi không khóc? Không đau hả? – Bạn lóc nhóc hỏi
-
Bị phạt là đúng tội rồi, khóc mần chi – Cậu nhóc trả lời
Rồi cậu nhóc nói cho bạn lóc nhóc những gì ba mẹ cậu vừa giải thích cho cậu, và cả một đống “hậu quả” của việc bị ốm. Hai con mắt của bạn lóc nhóc mở lớn rồi ỉu xìu, coi bộ bạn lóc nhóc cũng đang suy nghĩ về những điều mới mẻ đó.
-
Ê, tau với mi bỏ nhà ra đi đi – Bạn lóc nhóc đề nghị
-
Răng?
-
Mẹ tau ghét tau. Hồi nãy mi với “quay khu” đi là mẹ tau đập tau liền, không nói năng chi hết, cũng không giải thích luôn.
Vấn đề này nan giải à, cậu nhóc không giải thích được. Thêm nữa cậu nhóc cũng không biết “bỏ nhà đi” là cái chi chi, chắc cũng giống như việc hàng ngày cậu “bỏ ngôi nhà ở đó” để đi chơi hoặc đi học lớp nụ. Bây giờ có hai việc cần làm là đi xin phép ba mẹ để “bỏ nhà đi” và hỏi tại sao mẹ bạn lóc nhóc ghét bạn lóc nhóc.
Ba mẹ cậu nhóc mở to hai con mắt và cả mồm khi nghe cậu xin phép “bỏ nhà đi”. Đương nhiên là có thắc mắc thì ba mẹ cậu hỏi.
-
Tại sao con muốn bỏ nhà đi?
-
Nó rủ con! – Cậu nhóc chỉ chỉ bạn lóc nhóc
-
Dạ! Con rủ hắn đi – Bạn lóc nhóc hớn hở lắm, như làm được một việc vĩ đại vậy.
-
Tại sao con muốn bỏ nhà đi?
-
Tại mẹ con ghét con! Mẹ đánh con mà không giải thích chi cả – Bạn lóc nhóc trả lời
-
Mẹ con đánh con là vì thương con đó – Ba mẹ cậu nhóc giải thích
Hai đứa nhóc trố mắt nhìn nhau, cái lý luận trời ơi đất hỡi gì vậy!?!?!
-
Lớn lên con sẽ hiểu – Ba cậu nhóc nói thêm
Lại cái câu trả lời đó, “lớn lên sẽ hiểu”, vậy bây giờ còn nhỏ thì không hiểu được sao? Liên quan gì tới lớn hay nhỏ để hiểu chớ. Nhiều lúc cậu nhóc muốn mình lớn lên thật nhanh để hiểu mấy cái giải thích quái đản đó.
(Bây giờ lớn lên rồi cậu nhóc mới biết việc ngu ngốc nhất trong đời cậu từng làm là mong lớn lên thật nhanh)
-
Được rồi, đợi ba chút, rồi cho hai đứa bỏ nhà đi – Ba cậu nhóc nói.
Rồi ba gọi điện cho dì Nùng Gấm, giải thích việc hai đứa nhóc sẽ “bỏ nhà ra đi” ở nhà dì.
Hai đứa nhóc cà khịa “bỏ nhà” đi qua nhà dì Nùng Gấm. Gặp hai đứa thì dì cười có vẻ khoái chí lắm, hai đứa nhóc không hiểu là dì có chi vui, hay là cười dáng đi xiêu vẹo của hai đứa, hay vì lý do quái đản nào đó mà “lớn lên” hai đứa mới hiểu được.
-
Ê mi, tau nghe nói người ta bỏ nhà đi là trốn đi mà, sao hồi nãy mi nói với ba mẹ mi? – Bạn lóc nhóc hỏi trong khi hai đứa ngồi trước thềm nhà dì Nùng Gấm.
-
Mắc mớ chi phải trốn? Với lại ba mẹ tau nói tau có thể coi ba mẹ là bạn bè như đối với mi rứa, có thể hỏi hay nói bất cứ cấy chi cũng được – Cậu nhóc trả lời.
Hai đứa lại ngồi trầm ngâm, “bỏ nhà đi” có vẻ không vui bằng việc đi chơi. Vì bình thường dì Nùng Gấm hay cho hai đứa ăn cái này cái kia, còn bây giờ lâu lâu dì ngó hai đứa một cái, cũng không hỏi han hay bắt chuyện chi cả.
Ngồi chán rồi cậu nhóc bắt chuyện:
-
Ê mi, ba tau nói mình đang sống trong đất nước Việt Nam. Có lịch sử 4,000 năm dựng nước và giữ nước đó mi.
-
4,000 năm là 4,000 cái tết đó hả? Vậy là 4,000 lần được nhận tiền lì xì hả? 4,000 có nhiều bằng mười hay hai mươi không – Bạn lóc nhóc bắn máy liên thanh, rồi xòe cả hai tay hai chân ra so.
-
Ờh há, có tiền mua cà rem sướng luôn. Tau cũng không biết 4,000 năm là bao lâu, nhưng mà chắc lâu lắm.
-
Mà nước thì có sẵn trong lu rồi, cần gì phải giữ nước nữa? – Cậu nhóc thắc mắc
-
Chắc là che lại cho nước khỏi bị lăng quăng đó – Bạn lóc nhóc lý luận
Nước mà cólăng quăng thì vớt lên cho cá vàng ăn thôi.
Hai cậu nhóc lại ngồi trầm ngâm.
-
Ba tau còn nói ở ngoài biển cũng có đất nước Việt Nam nữa đó, có hai quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa – cậu nhóc nói thêm
-
Hình như đảo là cục đất to nổi giữa biển đó mi, tau đi biển rồi, chơi sướng lắm, gió mát lắm. Đứng trên hai cái đảo chi chi đó thả diều chắc khỏi phải chạy luôn.
Rồi hai đứa nhóc lại ngồi nhìn trời nhìn đất. Không khí có vẻ ảm đạm hơn so với những ngày khác. Chán quá cậu nhóc chạy về nhà lấy cái máy điện tử Tetris qua chơi. Nhưng cậu nhóc bị mẹ cản lại, mẹ cậu nói là nếu đã bỏ nhà đi thì không được mang theo cái gì cả. Cậu nhóc lại tiu nghỉu chạy qua nhà dì Nùng Gấm với bạn lóc nhóc.
Hai đứa nhóc hết ngồi lại nằm trước thềm nhà dì Nùng Gấm cho tới khi trời nhá nhem tối. Cậu nhóc reo lên khi thấy một bóng người chạy xe vô cổng. “A, chị Thúi đi làm về!”. Không biết có phải trời tối hay không mà cậu nhóc thấy mặt chị đen lại như đít nồi, chị chạy xe thẳng vô nhà, cũng không thèm nhìn cậu nhóc. Cậu có thắc mắc nhưng không hỏi được vì chị chạy vô nhà rồi, cũng đóng cửa không cho cậu theovô phòng luôn.
Lát sau chị Thúi tắm xong ra ngồi chơi với hai đứa nhóc, người chị rất thơm. Chị nói là chị gội đầu bằng trái bồ kết, nên tóc chị có mùi bồ kết. Hai đứa nhóc cũng muốn được gội đầu bằng bồ kết để có mùi thơm như chị Thúi. Khổ nỗi là muốn gội đầu bằng bồ kết thì phải để tóc dài như tóc của chị.Chắc cậu nhóc phải về nói mẹ đừng cắt tóc cho cậu nữa, hễ tóc có hơi dài là mẹ cậu đem cắt rồi.
Chị Thúi cười nắc nẻ khi nghe hai đứa kể chuyện bỏ nhà ra đi,y chang như điệu cười của dì Nùng Gấm hồi chiều vậy. Hai đứa nhóc trố mắt nhìn nhau mới một mớ câu hỏi. Khó khăn lắm mới ngưng cười được. Chị Thúi nói:
-
Em nói mẹ ghét em, vậy bình thường ai cho em ăn cơm?
-
Không phải cơm có sẵn trên bàn sao? Leo lên ghế là ăn được rồi!
-
Thì cũng phải có ba mẹ em đi làm có tiền, rồi mua đồ ăn về, rồi nấu nướng mới có cho em ăn chớ.
Hai đứa nhóc lại trố mắt ra nhìn nhau, vì chưa bao giờ nghĩ tới điều đó cả.
-
Đi làm có vui không chị? Có giống đi chơi hay đi học lớp nụ không?
-
Đi làm rất mệt, không vui bằng đi chơi
-
Vậy tại sao phải đi làm?
-
Đi làm để có tiền, rồi mới mua đồ ăn, quần áo được. Bên cạnh đó mỗi người đi làm vì họ có lý tưởng riêng.
-
Lý tưởng là cái gì hả chị?
-
Là mục đích sống! Ví dụ như chị muốn làm bác sĩ để chữa cho những người bệnh như ba của chị vậy, hoặc là bạn chị muốn làm cô giáo để dạy những điều hay lẽ phải cho những đứa nhóc như hai đứa đó. Đi làm để tự nuôi sống mình là một chuyện, còn tự hào vì công việc của mình có ích cho đời nữa.
-
Àh, vậy lý tưởng của em là không bị đánh đòn, ăn chè, cà rem, và đi chơi!
-
… – chị Thúi ngán ngẩm
-
Mẹ em thương em đó, nếu không thì đâu có cho em ăn cơm hằng ngày, đâu có mua quần áo cho em đâu – Chị Thúi nói với bạn lóc nhóc.
Hai đứa nhóc lại nhìn nhau tiếp. Ờ há! vì ngoài ba mẹ ra đâu có ai cho hai đứa ăn cơm hàng ngày đâu, cùng lắm là lâu lâu một miếng chi đó thôi. Mà thương là cái chi chi? Có ăn được không? Có chơi được không? Một đống câu hỏi làm chị Thúi ngắc ngứ, may mà chị không trả lời “đợi lớn lên rồi hiểu” như ba của cậu nhóc.
-
Tối nay hai đứa em ăn cơm ở nhà chị được không?
-
Nhà chị hết cơm rồi! – Chị Thúi phán một câu xanh rờn
Vậy là cái chuyện “bỏ nhà đi” đành phải hủy rồi, vì bây giờ phải về nhà ăn cơm, bụng đã kêu rột rột rồi.
***
Sau khi ăn cơm xong, cậu nhóc đang định cầm điện tử chơi thì ba mẹ nói đáng lẽ bữa nay không cho cậu chơi vì cậu là đứa trẻ hư, nhưng vì cậu không biết nên tha. Hóa ra việc bỏ nhà đi là không ngoan, đã ai nói cho cậu biết đâu, cậu cứ tưởng bỏ nhà đi là giống như đi chơi thôi. Chắc ngày mai phải nói với bạn lóc nhóc đừng có bỏ nhà đi nữa, vì đó là một việc không vui tí nào.
***
-
Ba mẹ chưa ăn cơm à? – Bạn lóc nhóc hỏi
-
Ba mẹ đang đợi con
-
Òa, toàn mấy món con thích! Sao bữa nay toàn mấy món con thích?
-
Vì ba mẹ thương con!
Bạn lóc nhóc há cái mồm đầy cơm cười.
Tất nhiên là hai con mắt cũng tít lại.
cu Tún