Vì sao tóc mẹ bạc phơ.
Vì sao chân chậm mắt mờ tay run.
Vì đoàn con được mẹ sinh.
Cho nên mẹ phải nhục vinh tuổi già.
Bao lần thai nghén xót xa.
Bao lần rứt ruột sinh ra nhiều lần.
Cuộc đời đạm bạc thanh bần.
Nuôi con khôn lớn lắm lần gian truân.
Lên nương xuống chợ xa gần.
Nắng mưa rát mặt bụi trần bám da
.
Bao nhiêu gian khổ trải qua.
Âm thầm mẹ chịu nói ra nghẹn lời.
Chỉ mong con chóng nên người.
Đáng công của mẹ một đời lầm than.
Nhiều khi ruột nóng cháy gan.
Lo tiền đong gạo thuốc thang học hành.
Đói no mẹ chịu đã đành.
Miễn sao có của để dành nuôi con.
Một lòng một dạ vì con.
Mong sao chóng lớn con khôn từng giờ.
Mẹ đi cuối bãi đầu bờ.
Thức khuya dậy sớm biết nhờ cậy ai!
Đường đời lại lắm chông gai.
Đường đời nhiều lắm chuyện sai lọc lừa.
Mẹ từng áo bạc nón thưa.
Ngày đi nắng sớm chiều mưa dãi dầu.
Giờ đây tóc đã trắng đầu.
Tuổi già sức yếu biết cầu cậy ai.
Nuôi con hy vọng tương lai.
Biết đâu việc đúng việc sai lúc nầy.
Đoàn con nuôi một mẹ gầy.
Đoàn con sao nỡ đọa đầy một thân.
Ai người có đức có nhân.
Ai người trả nghĩa đền ân mẹ già.
Ai mua tấm bánh đồng quà.
Ai người an ủi chan hòa tình thương.
Mẹ yêu một nắng hai sương.
Trăm cay ngàn đắng dễ thường nuôi con.
Sinh thành như núi như non.
Làm sao để mẹ héo hon tuổi già.
Tình thương nhân ái hiền hòa.
Làm người chất phác thật thà giản đơn.
Cả đời chạy vạy vì con.
Ba chìm bảy nổi sắt son với chồng.
Giờ đây gối hạc lưng còng.
Làm sao để mẹ vui lòng sớm hôm.
Tay bưng bát nước chén cơm.
Tình thâm quý trọng thảo thơm tuổi già.
Lời ăn tiếng nói ôn hòa.
Vào ra thưa gởi thật là thành tâm
Gọi là báo hiếu đền ân.
Ôi tình mẫu tử thịt thâm suốt đời.
Bể dâu mẹ dặn mấy lời.
Mong con ghi nhớ trong đời đừng quên.
( bài thơ phóng tác dựa theo ý tưởng của bà Cân )
GA NAM HỒNG
Bình luận