Chút tâm tình với cô giáo Chinh

Nhà giáo là một danh hiệu thiêng liêng và cao quý, vì sự nghiệp cao cả của nhà giáo là đào tạo những thế hệ con em cho tương lai đất nước và xã hội. Tuy nhiên, trong cuộc sống, nhà giáo cũng không kém phần bạc bẽo, vì khi còn đang tại chức dạy học, tiếng thưa hỏi chào thầy rân vang rôm rã, nhưng khi lui về hưu rồi, cuộc sống tuổi già quạnh quẽ, còm cõi mỗi ngày trong âm thầm quên lãng. Hình như cái quy luật nghiệt ngã của cuộc sống là, “qua sông quên đò, qua cầu rút ván” để người ta quên không biết rằng: Hôm nay mình thành danh, thành đạt, thành công và hơn hết là thành nhân, chẳng phải đều nhờ công ơn thầy cô đó sao?!!

Khi quý thầy còn tại thế, lời thăm hỏi đã thưa thớt, huống chi là ngày các thầy tạ thế. Thử hỏi, có được mấy ai quan tâm để tưởng nhớ đến thầy cô nữa không? Buồn thay, cuộc đời là dòng sông hờ hững, vô tình mang đi tất cả.

Phải chăng, vì trường xưa đã chẳng còn, nên các cựu học sinh Tiến Đức cũng đánh mất lòng biết ơn và sự thăm hỏi các thầy cô? Có thể có rất nhiều lý do, để chúng em lãng quên thăm hỏi các thầy cô trong cuộc sống thường ngày. Rất mong quý thầy cô lượng thứ cho. Và để bày tỏ tấm lòng của người học trò cũ đối với thầy cô, năm nay, Ban Đại Diện Tiến Đức quyết định đi thăm một số thầy cô tuổi già.

Như đã hẹn trước, Chủ nhật ngày 26/01/2014, BĐD Tiến Đức đã cùng nhau đến tặng quà cho quý thầy cô. Và cô Nguyễn Thị Chinh được mở hàng “xông đất” đầu tiên…

Đến nhà cô, kêu cửa mãi không thấy. Đúng là “gái đồng trinh” có khác, kín cổng cao tường. So với tuổi 80, cô Nguyễn Thị Chinh vẫn còn nụ nằn và khỏe khắn, mặc dầu tóc đã bạc màu sương pha. Cô vui mừng, ra mở cửa và xởi lởi: “Chào các anh chị. Có chuyện chi mà các anh chị đến nhà cô vào cuối năm đây?”. “Nhà em đến thăm cô vào dịp cuối năm và chúc tết cô”.

Cô tâm sự: “Cuộc sống một mình thảnh thơi, chẳng vướng bận ai cả”. Được hỏi: “Đêm một mình, có cháu nào đến ngủ với cô cho vui không?”.  Cô bảo: “Trước mắt là chưa phải phiền đến các cháu. Cám ơn Chúa đã cho tôi cuộc sống an vui trong tuổi già”.

BĐD ngỏ lời trình tự:

Chúng em là Ban đại diện cựu học sinh trường Tiến Đức năm xưa, năm vừa rồi, có mở trang web lấy tên là tienducchauson.net để giữ lại danh xưng của trường xưa, như một chút gì để nhớ về một thời quá vãng.

Và gần đây, BĐD có thành lập Quỹ tấm lòng vàng, và đã được ân nhân trong và ngoài nước nhiệt tình hưởng ứng ủng hộ quỹ, để tặng quà cho những người có hoàn cảnh neo đơn, khó khăn và khuyết tật. Chúng em đã thực hiện được hai lần tặng quà vào dịp: Giáng sinh và Tết.

Nay năm hết tết đến, cuối năm, chúng em đại diện cho cựu học sinh Tiến Đức có chút quà thơm thảo gửi đến quý thầy cô, để bày tỏ tấm lòng biết ơn quý thầy cô đã một đời tận hiến cho sự nghiệp giáo dục cao cả. Rất mong quý thầy cô nhận cho một chút lòng thành.

Cầu chúc cô một năm mới an lành trong Chúa và Mẹ Maria.

Cám ơn các anh chị BĐD rất nhiều, vì còn nhớ đến thăm hỏi cô vào dịp cuối năm và còn cho quà tặng, thật cô không biết lấy gì để đáp lại tấm lòng của các anh chị đây. Khi được hỏi: “Nếu được ước mơ, cô sẽ mong muốn điều gì?”. Cô cười trả lời: “Chỉ xin được về với Chúa thôi”. Một câu trả lời ngắn gọn, nhưng đầy ý nghĩa của một người trọn đời trung trinh theo Chúa.

Mới đó mà đã 6 năm trôi qua…

Nhớ ngày ấy năm 1963, khi cô vào dạy lớp mẫu giáo Tiến Đức thì lớp bọn em cũng chỉ còn một năm nữa là rời trường tiểu học Tiến Đức để ra phố lên Trung học…

Mặc dầu cô dạy lớp mẫu giáo và lớp em học thầy Chấp lớp Nhì, nhưng cái dáng hao gầy và khuôn mặt hanh hao của cô Chinh thì bọn em không thể quên được. Trông cô có vẻ nghiêm nghị, nhưng khi cô nở nụ cười thì khuôn mặt cô trở nên tươi tắn và rạng rỡ lên với sự cởi mở và chuyện trò hết sức hòa đồng và thân thiện.

Nhớ có lần giờ ra chơi, lớp em có đứa đá banh trúng phải cô. Có lẽ, cô khá đau…Bạn ấy tỏ ra hối tiếc và chạy lại xin lỗi cô. Cô lấy tay phủi bụi nơi tà áo dài và bảo: “Không sao, chỉ là sự vô tình thôi mà”.

Sau này, đôi khi gặp cô đi chợ đầu làng về… “Chào cô: cô đi chợ về à? Mời cô lên xe em chở về”. “Thôi, có một đoạn ngắn, đi bộ để vận động chân tay, khỏi làm phiền anh”.

Lần khác, thời chưa lên đường nhựa…còn bờ dậu hàng rào…Thấy cô cầm dao chặt bờ chè tàu…Tôi dừng xe: “Chào cô! Gớm cô Chinh nhà ta khỏe thật, còn sức chặt được bờ chè tàu nữa ạ!”. “Thì cũng làm cho khuây khỏa tuổi già mà anh”. Cô hỏi: “Đã có cháu nào lập gia đình chưa?”. “Chưa cô ạ!”. “Cuộc sống làm ăn ra sao, cà phê tiêu có nhiều không?”. “Cuộc sống của gia đình em cũng nhì nhằng lắm, “đố khỏi đói khổ” thôi cô ơi!”. Cô cười: “nói nhiều tấn cà tiêu rồi sợ cô hỏi vay hay sao mà giấu??”. Có khi tôi đùa vui với cô: “Cô cứ ở độc thân mãi như thế làm sao bọn em được uống rượu mừng được cô??”. Cô cười: “Thì cũng có người dạm hỏi rồi đó, mà cô đang chần chờ”. Tôi sửng sốt ngạc nhiên: “Thật hả cô! Ai vậy cô??”. Thì cái anh Nghĩa trang đang chờ cô trả lời đó!”. “Gớm, cái cô Chinh nhà mình mà cũng nghịch ghê, còn biết đùa vui tếu táo nữa chứ!”.

Tình cảm giữa thầy cô và học trò của thế hệ trước 75 sâu đậm lắm các bạn ạ! Cứ một cô, một thầy, một em…Còn các thầy cô thì cứ gọi thay chúng tôi là các anh, các chị. Sự trân quý và thân thương giữa học trò với thầy cô của thế hệ chúng tôi vẫn luôn giữ mãi trong lòng, như những ngày còn ngồi trên ghế nhà trường.

Đúng là nhất tự vi sư, bán tự vi sư…Còn học trò chúng tôi, mang ơn quý thầy cô “cả một trời chữ nghĩa”, biết làm sao trả hết công ơn cho quý đại sư đây! Chỉ xin Chúa trả công bội hậu cho quý thầy cô, vì đã có công đóng góp cho sự nghiệp giáo dục thế hệ học trò trước 75.

Một người học trò Trường Tiến Đức lớp 64 – 65

 

Check Also

10 năm, Nhìn Lại Con Đường Vành Đai… Phần I

Ngày nay, Đường Vành Đai được thiết kế lưu thông rộng rãi và tiện lợi …