PHẦN II
Sờ được, mà vẽ không được, mới là chuyện lạ!!!
Cố Ngờ bị cái kẹp than của bà Ngoét phõng bầm tím củ vạc đau mất mấy tuần. Nhưng chưa có dịp trả thù được thì ức lắm!!!
Một hôm, nhân người bà con ở Cẩm Xuyên đưa đứa cháu bị mù mắt lên thăm cố Ngờ. Bữa đó, cố dắt đứa cháu đi uống nước mới ở nhà cố Thông Đoan, và khoe:
– Thằng cháu nhà tui tuy bị mù, nhưng lại có biệt tài vẽ đẹp lắm: “Tay rờ cái chi là vẽ ngay được cái nớ liền”.
Bà Ngoét nghe cố Ngờ nổ, liền chu mỏ, mỉa:
– Tưởng chuyện chi chứ chuyện đó dễ ợt. Con tui đứa nào cũng làm được. Vậy mà cũng khoe.
Bà còn triết lý: Ở đời, cái gì sờ nắn được, là tất vẽ được.
Cố Ngờ hơi quê độ, nên thách:
– Bà có giỏi thì đưa ba đứa con gái sang đây, tui lấy một vật cầm tay, bịt mắt tụi nó lại, chỉ cần một đứa sờ vào mà vẽ được, bà cược cỡ nào tui cũng chiều. Bà nên nhớ: có cái sờ được, mà không vẽ được, mới là chuyện lạ đấy!!!
Bà Ngoét thấy ngon ăn quá, vì nghĩ chắc rằng, trong ba đứa, thế nào cũng có đứa vẽ được, nên ra cược một đồng bạc thịt (thời đó to lắm). Cố Ngờ nghe bà Ngoét đặt cược một đồng to quá, cũng muốn chuồn, nên ngần ngừ. Thấy thế bà Ngoét được cá hát giọng dạ:
– Sợ rồi hả lão Ngờ.
Nghĩ thua con mệ Ngoét mất mặt giữa ấm nước mới cũng nhục. Thôi thì, một liều ba bảy cũng liều.
Nhà bà Ngoét có ba đứa con gái xuân thì mới độ: 15, 17, 19, thuộc tuổi “con gái 17 bẻ gãy sừng trâu”. Bà cho gọi con sang để cá cược. Cố Ngờ ra điều kiện:
– Không đứa nào phải bịt mắt cả, chỉ cần thò tay qua tấm màn trong buồng, tui ngồi trong đó, đưa đồ vật cho nó cầm, mâm mê, sau đó phải vẽ được ngay vật đó, không cần phải đẹp, hễ vẽ ra, mọi người nhận diện được vật ấy là được.
Cả ấm nước mới hồi hộp theo dõi. Một bên theo phe bà Ngoét, vì nghĩ rằng, những đồ vật thường thì khó chi mà không vẽ được. Một bên theo phe cố Ngờ, vì nghĩ xưa nay cố lanh mưu, lắm mẹo, chưa bao giờ thấy cố thua ai cả.
Đứa con gái đầu là Ngân, 19 tuổi, thân người đã nẩy nở của một cô gái quê bước vào tuổi dậy thì nên cũng trông nụ nằn duyên dáng. Con bé nghe mẹ gọi sang thì lấy làm bỡ ngỡ, không biết mẹ và lão Ngờ chơi cái trò chi đây? Nhưng rồi cũng vâng lời mẹ mà tham gia. Cô ả bước đến tấm màn, thò tay vào sờ…Bỗng đâu, ả giật thót, mặt đỏ gay, rút tay ra tháo chạy trước sự ngơ ngác của bà Ngoét và mọi người.
Đứa thứ hai là con Ngần, 17 tuổi. Nhìn dáng vẻ thanh nhã của cô gái đến tuổi cặp kê nên cũng khá xinh xắn. Cô em ngạc nhiên và có chút lo âu, vì không biết sao mà chị mình bỏ chạy! Nhưng mẹ cứ thúc giục và động viên nên cô em tự tin bước đến. Rồi cô thò tay vào măn mó…Bỗng nó đâm sầm chạy một mạch về nhà, trước sự ngỡ ngàng của bà Ngoét. Bây giờ thì phe theo bên cố Ngờ reo lên và vỗ tay đôm đốp:
– Bà Ngoét thua rồi, bà Ngoét thua rồi!
Đến lúc này thì bà Ngoét bắt đầu thấy lo. Bà động viên đứa con gái út:
– Mắc mớ chi mà tụi bây bỏ chạy hết rứa. Mạnh dạn lên con gái út.
Đứa con gái út xem ra có vẻ tự tin hơn, vì nó còn nhỏ, thơ ngây, chưa biết chi chuyện đời. Chính bà Ngoét cũng khá an tâm. Con Út bước đến rèm màn, nhưng vừa thò tay vào thì như bị điện giật, rút tay ra, mặt đỏ như gấc, tháo chạy về nhà. Bây giờ thì phe cố Ngờ được thế nhao lên:
– Bà Ngoét thua cố Ngờ rồi! Hoan hô cố Ngờ thắng rồi!!!
Bà Ngoét ức lắm, vội bước vào trong, đưa tay sờ… Bỗng đâu lão Ngờ la oái lên.
– A đau, đau quá, bà thả ra mau, bà Ngoét ơi! Tụi van bà…
Bà Ngoét lên tiếng rủa:
– Mã cha cái thằng già Ngờ mất nết ni, hết nước, mi đưa cái củ từ của mi ra cho tụi nó sờ, hèn chi tụi nó bỏ chạy mất dép là phải.
Cả ấm nước rộ lên cười ngặt nghẽo, khiến cho bà Ngoét cũng rầy sượng mặt mà không biết làm sao hơn trong tình thế này!!! Bà ném đồng bạc trữa bàn rồi lẽn một mạch về nhà.
Bà Ngoét tuy thua một đồng bạc đau lắm, nhưng véo vào củ từ cố Ngờ một cái rõ đau, cũng hả dạ đôi phần.
Trời ơi ngá quá!!! Ngá quá trời ơi!!!
Chuyện bà Ngoét thua cược cố Ngờ một đồng bạc thịt, rạo làng rạo xóm, ai cũng biết hết, khiến cho bà Ngoét cay cú lắm! Nhưng cái giống đàn bà mà để bụng, yên trí ai, cho dù là trời cũng khó tránh được đòn thù, chứ nói chi lão Ngờ.
Bữa nọ, làm giỗ cha chú chi đó, lão Ngờ mời bà con lối xóm đến làm vài mâm. Bà Ngoét nhiệt tình sang giúp đáp: vặt gà, vặt vịt nầu nướng cho có tình chòm xóm.
Khi bà con đông đủ rồi, sắp ngồi vào mâm, không biết sao bà Ngoét bưng thau nước vô tình trợt chân, té bổ nhào vào cố Ngờ, làm ướt cả bộ đồ – quần áo. Bà Ngoét ra sức xin lỗi rối rít: “Cho tui xin lối nha cố!. Cố Ngờ nghĩ bà lỡ tay, nên cũng không lấy gì làm tức giận. Thế là cố phải ra vườn, lấy bộ quần áo đang phơi ngoài sào vô mặc. Thời đó, dân ta nghèo, nên quần áo hiếm lắm, mỗi người có hai bộ mặc thay phiên là khá lắm rồi.
Cố vừa vào mâm ngồi, chưa kịp tuyên bố lý do… Bỗng đâu, thấy cố khải (gải) lia lịa. Ban đầu từ trên cổ, khải xuống bụng rồi sau đến dưới háng. Khải đến chỗ nào, chỗ nấy sưng tấy lên! Ngá quá, cố chịu không nổi, cố bèn thò tay vào củ vạc gải lia lịa, khiến ai cũng phì cười. Nhưng không ai biết cố Ngờ bị dị ứng hay sao mà ngá như rứa.
Sau cùng, ngá quá, cố chịu hết nổi, bèn chạy ra vườn sau cởi hết quần áo, đánh phỗng rồi nhảy xuống sông tắm táp mà miệng cứ la liên hồi: Ngá quá!!! Ngá quá trời ơi!!! Khiến cả xóm cười một bữa no bụng.
Không ai biết chuyện chi xảy ra với cố, nhưng cố thì dư biết cái mưu của con mệ Ngoét, cố tình làm ướt đồ, để thay bộ đồ đang phơi ngoài sào, mà bà đã bôi sâu nải – một loài cây thân dây leo, trái của nó màu lông vàng đụng vào rất ngứa – vào sẵn, thì cơ quan nào mà chịu cho nổi.
Ba Bàu Tui
Xem tiếp Phần II – Hồi sau sẽ rõ….
Bình luận