50 năm được, mất và chưa được!?
Cặp đôi hoàn hảo và hạnh phúc nhất mà chúng tôi nhận ra trong 7 đôi góp mặt tại ngày họp mặt lớp 63-64 này là hai cặp đôi: Nguyễn Đình Thắng&Đậu thị Châu và Trần Cao&Trần Thị Hường.
Niềm hạnh phúc của họ được hiện rõ khi xuất hiện với lớp: chắc chắn là họ hạnh phúc vì được gặp gỡ bạn bè sau 50 năm xa cách đã đành, họ hạnh phúc và háo hức vì sắp được chia sẻ niềm hạnh phúc vừa mới nhận được cách hôm nay 16 ngày. Niềm hạnh phúc họ thể hiện trên khuôn mặt tươi cười và trẻ trung trở lại. Trong lời chia sẻ giờ lễ của lớp họ nói rằng: Chúa đã thương và Chúa đã ban cho họ người con mà họ đã sinh ra, nuôi dưỡng và dạy dỗ, mà nay Chúa chọn gọi vào hàng linh mục của Chúa. Họ biết và nói rõ ràng rằng: không phải là công lao của họ hoặc con của họ mà là ân ban nhưng không của Chúa. Họ phải vui mừng để có thể bày tỏ ơn Chúa ra bên ngoài và họ còn nói là ân ban này cũng là nỗ lực sống của họ dựa theo giáo huấn của các thầy cô từ thời còn ở nhà trường tiểu học Tiến Đức cơ. Như thế thì thành quả của 50 năm chỉ là được và được. Phải tạ ơn Chúa và rao truyền danh Chúa cho mọi người.



Cũng trong giờ chia sẻ, vợ chồng Thành-Hường, vợ chồng Huyên-Thanh, vợ chồng Thận-Hoà, vợ chồng Thiện, vợ chồng thầy Thiện và Vinh cũng nói rằng: 50 năm qua khó nhọc cũng nhiều, thất vọng cũng có, chán nản cũng không ít, thua cuộc cũng quật họ ngã nghiêng, nhưng với ơn Chúa mà họ nhận được đúng lúc, đúng buổi đã giúp họ đứng dậy và vươn lên, để giờ này đây ngước mắt lên Chúa và ngẩng mặt nhìn anh chị em thì cảm tạ Chúa vì nhận ra mình được chứ không mất và một điều khằng định là: từ chính quá khứ của trường Tiến Đức đã dạy cho họ cách sống và cách nhận lãnh ơn Chúa để mỗi ngày thấy Chúa đang thực hiện cho gia đình mình biết bao điều cao cả, và nay thì con cái họ cũng vững chân đứng ở đời rồi.
Dũng, người nhỏ tuổi nhất lớp đã bày tỏ cái được nơi sự gắn bó keo sơn với vợ qua bài thơ rất hay của Nguyễn Trung Kiên :
Bài thơ đầu tiên anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ
Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau
Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng kẻ khác
Số phận chiếc này phụ thuộc ở chiếc kia
Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở thành khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu
Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh
Đôi dép vô tri khăng khít song hành
Chẳng thề nguyện mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi
Không thể thiếu nhau trên bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em ở những điều ngược lại
Gắn bó nhau vì một lối đi chung
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia …