3 năm rồi anh mới được ăn tết với mẹ, ba mươi tuổi rồi chứ ít ỏi gì. Những ngày đầu lập nghiệp, khó khăn, công việc, thành thử tết anh không về được. Chỉ tranh thủ dịp hè hay kỳ nghỉ. Vậy mà về tết, rồi ra đi vẫn cho anh những cảm giác bồi hồi, cực cùng khó chịu.
Những giọt nước mắt vẫn chực chờ ẩn nấp trong một người đàn ông như anh (anh được mọi người đánh giá là khó tính và cục cằn).
Bữa cơm chia tay với mẹ và gia đình, anh phải uống thật nhiều rượu để trôi bớt nỗi buồn và tránh nhìn vào ánh mắt của mẹ. Mẹ xới cơm cho anh, mẹ bảo “ăn nhiều đi một chút, không lên xe lại đói, con đi cả 2 ngày trời chứ ít gì, ăn đi, rồi mẹ gói thêm một ít lên xe, mẹ luộc cho anh mấy quả trứng nhé..”.
Anh cười, “mẹ ơi, mẹ, con có nghèo đâu, bây giờ người ta phục vụ ăn uống tận nơi, mẹ đừng khổ thế, con không mang đâu”. Mẹ nặng tai, anh phải nói lớn, giọng anh cứng rắn(mà thực ra là cố cứng rắn).
Mẹ không nói gì, hình như mẹ biết thế rồi, nhưng mẹ vẫn nói, như một lời an ủi, vì mẹ yêu thương anh hết mực, và cố để ngăn những dòng nước mắt sắp lăn chảy.
“Con có phải ra trận đâu mẹ, mai mốt con lại về, có gì đâu, hey”. Anh uống hết chén rượu với bạn rồi nói oang oang như thế, như thể nỗi buồn chia ly chẳng liên quan gì tới anh. Mẹ lọm khọm đứng dậy dọn mâm bát. Dáng mẹ còng bưng mâm khuất ngoài sân, anh nhìn theo, muốn chạy ra lắm mà chân không vững.
Nửa đêm, anh không ngủ được lên face đăng status “thân xác đàn ông vẫn không buộc chặt được những yếu mềm. Mai lại xa…chỉ muốn khóc…”. Anh thấy Sài Gòn đô hội quyến rũ sao trở nên độc ác với anh quá, xa xôi với anh quá, lúc này.
Không ngờ em anh cũng vô phây búc lúc nửa đêm, sáng ra anh xuống bếp rửa mặt đã thấy mẹ vừa đun cơm vừa khóc. Anh hỏi “mẹ sao vậy, con nói rồi mà..”, em trai chạy lại đưa cái điện thoại có dòng status của anh ra trước mặt “là cái này đấy…”, rồi nó bỏ đi. Anh quát “mày thì chỉ được cái lẻo mép, tao đập điện thoại bây giờ”.
Anh đâu có biết mẹ đã khóc từ lâu, từ những tháng ngày gia đình vắng anh. Phụ nữ thì yếu mềm, mà thực ra cuộc đời này ai cũng yếu mềm, khi sống bằng hết những thương yêu mà mình có. Rồi khi em trai anh đọc status cho mẹ nghe, thì chỉ như một giọt nước tràn ly mà thôi.
Mẹ dọn bữa sáng ra thì nhà xe điện tới. “Sao sớm thế không biết”, anh lẩm bẩm, chưa kịp ăn đã vội vàng xách túi ra xe, mẹ bảo để gói cho anh, anh bảo không cần. Anh nhảy lên xe máy, bảo thằng em chở ra lộ. Được 5 phút thấy xe máy đổ xịch trước sân, anh quên mất cái áo mà cô người yêu tặng mới mặc được mấy ngày tết. Nhớ là mình bỏ trên giường, anh xộc vào phòng ngủ.
Anh khụy lại, trước mặt là mẹ, mẹ đang ngồi trên giường anh, đang ôm áo anh vào lòng, mẹ đang khóc, đang vỗ về chiếc áo, như vỗ về một đứa con thơ, như ôm xiết lấy gì yêu thương lắm, những tháng năm tuổi thơ anh lớn lên trong vòng tay ấy, rồi mẹ chậm rãi lấy tay quẹt những dòng nước mắt đang lăng chảy trên gò má nhăn nheo. Anh không chịu nổi nữa rồi, mẹ ngồi quay lưng nên không hề biết có anh.
“Mẹ…mẹ ơi”, anh kêu lên, “con thật tệ phải không, từng này tuổi rồi, có việc ở bên mẹ thôi mà con cũng không làm được, mẹ…”. Anh khóc huhu. Anh khóc như một đứa trẻ, anh chạy lại sà vào lòng mẹ.
Bà nhìn thấy anh, lúc đầu có hơi thản thốt, giấu chiếc áo ra sau lưng, nhưng rồi lại thôi. Bà quẹt vội nước mắt, xoa đầu anh bảo, “tại mẹ, tại mẹ, thế anh chưa đi nữa cơ à…”.
Ngoài sân, thằng em vừa nổ máy vừa kêu, “anh, nhanh lên, trễ xe bây giờ”
Anh mặc kệ, mặc kệ tất cả….
Theo Internet