“Đức Giêsu đi ngang qua trạm thu thuế, thì thấy một người tên là Mát-thêu.” (Mt 9:9)
Hôm nay là ngày lễ kính thánh Mát-thêu, Tông Đồ và Thánh Sử, Giáo Hội cho chúng ta nghe lại bài Phúc Âm của chính thánh nhân viết diễn tả lại giây phút Chúa Giêsu gọi thánh nhân theo Ngài. (Mt 9:9-13). Khi đọc hoặc nghe đoạn Phúc Âm này có bao giờ bạn tự hỏi không biết cảm xúc của Thánh Mát-thêu ra sao và như thế nào lúc đó? Tôi tin chắc có lẽ thánh Mát-thêu đã có rất nhiều điều chạy lung tung trong đầu của mình khi Chúa Giêsu đi qua nơi ông đang làm công việc thu thuế. Cầu nguyện theo cách hình dung tưởng tượng (imagination prayer) là cách hay nhất có thể giúp tìm ra câu trả lời này. Vậy mời bạn và tôi mỗi người chúng ta hãy tưởng tượng mình là nhân vật “Mát-thêu” trong giây phút gặp Chúa Giêsu, một nhân vật nổi tiếng ngày xa xưa ấy nhé.
*****************************
Thôi chết rồi, ông Giêsu đang nhìn thẳng vào tôi. Dạo gần đây tôi đã nghe nhiều tiếng đồn về con người này. Người ta đồn đại là có một người xuất thân từ cái làng nhỏ xíu hẻo lánh Na-za-rét có tên là Giêsu đã rao giảng về Thiên Chúa và làm nhiều điều mà từ trước đến giờ chưa có một tiên tri nào làm được… Thiên hạ nói tùm lum đầu đường góc phố rằng ông Giêsu đã chữa lành mọi thứ bệnh tật như: người què và nằm liệt đi lại được, người cùi được khỏi, người mù được thấy, người điếc nghe được, và ngay cả người đã chết cũng được sống lại. Đặc biệt là ông Giêsu còn đuổi được cả những thần dữ ra khỏi những người bị ma quỷ nhập vào người nữa. Khi nghe những lời đồn đại này, trong lòng tôi cũng nổi lên một niềm ao ước được gặp con người này một lần cho biết thật hư ra sao. Nhưng rồi mặc cảm người thu thuế, một tên “Do Thái gian” làm cho đế quốc La Mã đã dập tắt cái ao ước này ngay từ trong trứng nước. Nhưng một vài ngày gần đây một người lính La Mã đã nói với tôi là ông Giêsu không kỳ thị bất cứ ai; cả những người lãnh đạo của tôn giáo và quân đội La Mã. Thậm chí người này còn cho tôi biết là ông Giêsu còn chữa lành người đầy tớ của viên đại đội trưởng La Mã. Điều này đã làm cho tôi vui trở lại và hy vọng trong lòng.
Các bạn có biết không, cái nghề thu thuế của tôi cũng có nhiều cái khổ lắm chứ không như nhiều người lầm tưởng đâu. Tôi cảm thấy như mình đang bị mắc kẹt ở chính giữa cái kìm và cái búa. Tôi phải làm đủ mọi cách để làm sao thu cho đủ số thuế đã ấn định cho nhà cầm quyền La Mã. Nếu không thu đủ số thuế thì họ sẽ giao việc làm của tôi cho người khác. Tôi phải ráng thu thập sao để lo cho bản thân mình và gia đình có một đời sống thải mái một chút chứ, phải không? Nếu tôi không đủ mạnh mẽ chen lẫn dữ dằn, và một chút nhẫn tâm thì những người đồng nghiệp và dân chúng có thể sẽ hủy hoại cuộc sống của tôi và luôn cả gia đình tôi nữa.
Đương nhiên không một ai thích đóng thuế. Nhưng đó là lỗi của người La-Mã chứ có phải tại tôi đâu. Đồng hương của tôi không hiểu và không cảm thông cho tôi, nên họ đã giận dữ và khinh bỉ tôi. Các nhà lãnh đạo tôn giáo Pha-ri-sêu thì cho tôi là loại người dơ bẩn, loại người đáng tránh xa vì lấy tiền của họ và của đồng hương dâng cho chính quyền La-Mã. Đây thật là một nỗi khổ tâm mà tôi phải chịu đựng mỗi ngày khi bắt gặp những ánh mắt thù hận, khinh bỉ, và những lời nói chửi rủa thậm tệ rất đau lòng.
Vâng, tôi công nhận là tôi đã rất tò mò về ông Giêsu, và mong rằng sẽ có dịp được đứng từ đằng xa để có thể nhìn và nghe ông ta. Nhưng khổ nỗi là những bận rộn của việc làm đã không cho phép tôi thực hiện điều này. Ngày hôm ấy thật là một ngày may mắn cho tôi, vì ông Giêsu đã đến với tôi thay vì tôi đến với ông ta. Tôi đã bủn rủn cả tay chân ra và không còn tâm trí đâu để có thể tính toán cộng trừ với những số tiền thuế khi bắt gặp ánh mắt ông Giêsu. Từ rất lâu rồi, tôi đã từng thèm khát một ánh mắt nhìn tôi như thế này. Một ánh mắt dịu hiền chuyển tải một tình thương và lòng cảm thông thay vì là những hận thù và khinh bỉ mà tôi gặp như cơm bữa mỗi ngày từ sáng cho đến tối. Tôi cảm thấy hình như ông Giêsu đã thấy rất rõ những gì đang xáo trộn, ngổn ngang trong tâm trí và trong trái tim của tôi. Ánh mắt của ông Giêsu như đang nói với tôi là ông ta đã biết tôi quá mệt mỏi và chán nản tất cả rồi, nhưng tôi lại quá yếu không đủ sức mạnh để có thể đi theo một hướng khác. Rồi ông Giêsu nói với tôi “hãy theo ta.” Giọng nói của ông ấy không lớn lắm, nhưng đột nhiên tôi cảm thấy ba chữ “hãy theo ta” vang vọng trong trái tim tôi rất mạnh. Đây là câu trả lời cho một lối thoát mà tôi hằng tìm kiếm ngày đêm bấy lâu nay. Tôi đã không ngần ngại bỏ lại tất cả ổ sách, tiền bạc thu thuế và đi theo ông Giêsu ngay lập tức.
Ông Giêsu đưa tay quàng vai tôi. Lập tức nước mắt của sự vui sướng đã tuôn trào trong đôi mắt của tôi theo từng bước chân đi của hai chúng tôi. Các bạn ơi, ngày hôm đó là ngày vui mừng nhất trong lịch sử của cuộc đời tôi.
*****************************
Đó là nỗi lòng với những uẩn khúc, buồn vui mà Thánh Mát-thêu có thể đã cưu mang ngày xa xưa ấy; mà tôi đã cảm nhận được trong lúc cầu nguyện với phương cách tưởng tượng hình dung. Tôi tin chắc rằng đời sống của người Kitô Hữu của tôi và của bạn cũng có những giây phút gần giống như của thánh Mát-Thêu. Trong ngày lễ kính thánh nhân hôm nay, thiết tưởng rằng chúng ta nên làm phút hồi tâm, xét lại xem mỗi người chúng ta đã làm gì với những lúc buồn và vui trong cuộc sống. Hãy dành một vài phút hồi tưởng lại xem tôi ở đâu và Chúa ở đâu trong những giây phút đó? Những phút giây đó đã đưa tôi đi đâu? Nó đưa tôi tới gần Chúa và gần anh em hơn hay nó đưa tôi xa anh em và xa Chúa hơn? Cho dù chúng ta đang làm gì đi chăng nữa: đi làm hay về hưu, làm thợ hay làm chủ, nhân viên hay làm xếp, học sinh, sinh viên, tu sĩ, giáo dân v.v… thì hãy mở lòng và ngẩng đầu lên để Chúa Giêsu có thể nhìn vào những mệt mỏi và bối rối trong tâm trí và trong tim của mỗi người chúng ta. Chúa Giêsu cũng muốn nói “Hãy theo ta” như Ngài đã nói với thánh Mát-thêu ngày xưa, và mời gọi chúng ta đóng một vai trò nào đó qua ơn gọi của mỗi cá nhân cho việc xây dựng nước Thiên Chúa ngay ngày hôm nay ở đời sống hiện tại của mỗi người chúng ta ở trong gia đình, hàng xóm, giáo xứ, tu viện, công sở, trường học, v.v…
Lạy Chúa Giêsu,
xin cho con gặp được ánh mắt của Chúa
ít là một lần trong đời.
Khi tương lai con đang vững vàng ổn định,
xin hãy nhìn con như Chúa đã nhìn Lêvi
và mời gọi con đứng lên theo Chúa,
bỏ lại tất cả những gì con cậy dựa.
Khi con chẳng còn là mình, vấp ngã như Simon,
xin hãy quay lại nhìn con
bằng ánh mắt xót thương, tha thứ,
để con oà khóc như trẻ thơ.
Khi con khao khát sống cuộc đời hoàn thiện,
xin hãy nhìn con bằng ánh mắt yêu thương
như Chúa đã trìu mến
nhìn người thanh niên giàu có.
Khi con ước mong được thấy khuôn mặt Chúa,
xin Chúa hãy dừng lại và ngước lên nhìn con,
như Chúa đã ngước lên nhìn Dakêu
và cho ông thấy cả tấm lòng bao la bát ngát.
Lạy Chúa Giêsu,
xin dạy chúng con biết nhìn con người hôm nay
bằng ánh mắt của Chúa.
Chúa động lòng thương
khi thấy bao người yếu đau,
thấy đám đông bơ vơ như chiên không mục tử.
Ánh mắt Chúa thấu suốt lòng người.
Chúa buồn phiền khi thấy có kẻ lòng chai dạ đá,
nhưng Chúa cũng vui
khi thấy bà góa nghèo bỏ vào tất cả.
Ðôi mắt Chúa đã từng nhòa lệ
trước cái chết của người bạn thân là Ladarô,
và trước viễn ảnh sụp đổ của thành đô yêu dấu.
Lạy Chúa, đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn.
Xin cho con qua cửa sổ ấy mà vào tâm hồn Chúa.
(Trích trong Rabbouni – Lm Nguyễn Cao Siêu, dòng Tên)
Lạy Thánh Mát-thêu xin cầu bầu cho chúng con. Amen!
Phó tế Giuse Nguyễn Văn
Lễ Kính Thánh Mát-thêu 19 tháng 9, năm 2017
Bình luận