Sa Mạc Giữa Phố Phường!!!

Thành phố hôm nay oi bức. Dường như gió đã ngủ quên nơi nào mà không thấy bay về phố vắng. Những giọt mồ hôi đọng giữa các nét nhăn trên gương mặt của ông lão. Chúng ánh lên dưới ánh nắng ban trưa. Bao giọt mồ hôi của lo lắng, nhọc nhằn và đau khổ hằn lên trên màu da đen vì khổ cực của cuộc đời. Thật ra, phố xá đông người. Xe xe qua lại. Nhưng với ông lão thì dường như phố vắng không người vì chẳng có ai quan tâm đến ông. Chẳng có ai để ý đến sự hiện diện của ông. Không người nào mua giúp ông vé số hôm nay. Sa mạc giữa phố phường đông người, là sa mạc của vực thẳm trong lòng. Đâu rồi một ánh nhìn đồng cảm? Một bắt tay trong thương mến? Một nụ cười của ủi an?

Những tấm vé số còn lại, chính là bao hy vọng mong manh trong ngày của ông lão. Nếu bán hết, ông có thể mua tí thức ăn và thuốc cho người vợ đang chờ trên vỉa hè phố, nơi hai người xem như căn nhà của mình. Nếu bán hết các tấm vé số, thì cuộc đời còn chút hương vị để tiếp tục cho ngày hôm sau.

Trời càng vào trưa càng oi bức. Một giờ trưa…hai giờ trưa…. Rồi gần năm giờ mà vé số vẫn còn trên tay. Ông buồn và khóc!

Tôi không muốn tiếp tục câu truyện, và mở ngõ cho sự mong ước của ông lão nơi tâm tình của mỗi người. Có những cuộc đời thật sự đau khổ như thế đấy. Nếu mỗi lần bạn thấy mình dư đầy và cần chia sẻ, thì mong rằng bạn dâng một lời cầu bình an cho biết bao hoàn cảnh đau khổ trên khắp mọi nơi, trên những phố phường đông người nhưng lặng lẽ như sa mạc đau buồn.

ST

 

 

Check Also

Tiền bạc có thể mua cả triệu thứ, nhưng tiền bạc không mua nổi một thứ!!!!

Xin hãy ghi nhớ, bao nhiêu tiền bạc cũng không mua nổi một ngày Trên …