RỪNG BUÔN ĐÔN
Đất Buôn Đôn, lùi lại ba thập niên
Cánh rừng già, xanh thẳm thật bình yên!
Cao bóng mát, đặc dày chân loài thú
In trên cát, lưu dấu để qua đêm.
Đàn vịt trời, hằng hà không thể đếm
Lũ gà rừng, cứ bay nhảy thường xuyên
Cặp công to, đang múa thật hồn nhiên
Xòe đôi cánh, xoạc chân trông uyển chuyển.
Nếu một mình, đi vào khu rừng vắng!
Chú mang vàng, hốt hoảng toác oang oang
Đàn nai kia, vẫn cảnh giác sẵn sàng…
Để phi mình, băng băng qua rừng rậm.
Chân bạn đi, phải nịt nai cẩn thận
Kẻo dẫm lên, rắn lửa kia khoanh tròn!
Chi đau rát, vì bị vắt bám cắn!
Đàn khướu mừng, cất giọng hót véo von.
Gỗ làm nhà, chẳng lội suối trèo non
Cẩm lai, hương, cũng chọn cây to tròn
Mùa măng rừng, khuân về từng bao tải!
Mùa trâm qua, cũng còn đầy lá trái.
Xóm nhỏ này, không ngủ bao chàng trai?
Tiếng xoong nồi, thùng gỗ, gõ ra oai!
Chia đi tuần, xua đàn heo đến phá!
Hoa màu vườn, chúng cũng chẳng buông tha!
Nói chuyện xưa, chỉ một góc thôi nha…
Tài nguyên rừng, đã vĩnh viễn đi qua!
Tiếc cho ai, phí của Trời vô giá!
Lòng tham lam, con người nay phải trả…
Ga. namhong
Bình luận