Ta còn lại gì khi mùa Đông về
Đất với trời cùng gần giữa không gian
Trời âm u phủ kín đám mây mù
Ta quay đầu nhìn lại mình, năm tháng!
Ta nhìn lại mình khi bóng dáng qua đi
Mùa Đông về trời cô đơn lạnh giá
Một đời người đua chen đường nhân thế
Mệt mỏi băn khoăn đường dài dâu bể.
Ta còn gì vì đời lắm tai ương
Lòng đố kỵ phân vân những dặm trường
Bao muộn phiền qua đi đầy trắc trở
Hỏi lòng mình còn luyến tiếc vấn vương.
Ta lắng nghe đời người chầm chậm trôi
Ta u hoài nỗi gặm nhấm khôn nguôi
Chợt nhận ra chỉ tình yêu vĩnh cửu
Mà trong lòng nhiều lúc đã để trôi.
Ta còn lại gì trong mùa sám hối
Nỗi đợi chờ đã trải hai ngàn năm
Chúa Giáng Sinh khi Đông về tái hiện
Viễn cảnh dài chờ đợi cuộc tái lâm.
Ta vẫn là ta giữa cuộc đời này
Thật nhỏ bé nhưng nào ta có hay
Cứ tưởng mình là hạt nhân vũ trụ
Luôn kiêu kỳ, tự mãn với cơn say.
Mùa Đông về lòng trần đà khép lại
Nhìn lại mình và hướng đến tương lai
Hãy gục đầu đừng tỏ ra quan ngại
Ơn lành Giáng Sinh sáng tỏ Ngôi Hai.
Hoàng Công Nga
Bình luận