Lều Thơ - Quán Văn
Giai thoại HỔ VỀ LÀNG CHÂU!!!

Viết nhân kỷ niệm 9 năm thành lập TIẾN ĐỨC CHÂU SƠN, và cũng phỏng theo giai thoại có thật về con hổ ba chân từng về làng Châu sơn những năm 60 của thế kỷ trước….
Mời mọi người cùng đọc, để nhớ về một thời ban sơ đầy sơn lam chướng khí, nơi đây,cha ông chúng ta đã từng khẩn hoang rừng bãi, mở ấp lập làng…
Giai thoại HỔ VỀ LÀNG
Truyện ngắn
Thuở Tây nguyên còn hoang vu, ở miền nọ có một ngôi làng rộng lắm, đất đai phì nhiêu màu mỡ, ruộng đồng bát ngát, lại nằm sát chân núi nên người ta gọi là làng Sơn, sau dãy núi của làng là cả một cánh rừng xanh trùng trùng điệp điệp, đầy những sản vật cùng bao chồn chim muông thú, cây cối rậm rạp um tùm, nơi trú ẩn của bọn hùm beo rắn rết. Nghe nói còn có cả một con hổ đã thành tinh chuyên về làng gắp lợn tha người…
Năm ấy nắng to, mặt trời rực đỏ như quầng lửa ném những tia nắng chói chang xuống khắp cả cánh rừng, nước bốc hơi khiến ruộng đồng nứt nẻ, giếng suối cạn khô, cả làng lâm vào cảnh thiếu nước trầm trọng, chỉ còn trong hẻm núi, dưới vực sâu, chỗ mấy gốc đa cổ thụ, là còn một bàu nước lớn mát rượi quanh năm, nên ai cũng phải vào đó lấy. Mấy tháng nay nắng hanh , rừng động, thỉnh thoảng dân làng còn nghe cả tiếng hổ gầm gừ, trẻ con , đàn bà trong làng ai nghe cũng chết khiếp.
Nhà lão Hoạch nằm ở sát bìa rừng giáp núi gần bàu nước ấy, xóm của lão cũng chỉ quận cư vài mươi căn nhà, đa số từ miền quê xa vào đây định cư từ thời Thống Diệm đưa dân Nam tiến, lão cũng là tay thợ săn khét tiếng, chuyên đi bắt bẫy heo rừng, nai hoẵng, cheo, mang chồn cáo…,những loại thú mà vùng rừng xanh nguyên sơ này nhiều vô kể…, nhưng chưa khi nào lão giáp mặt chúa sơn lâm, mới nghe mấy cố tra kể về uy lực của nó thôi, lão tuy là tay săn thuần thục nhưng cũng đã rợn tóc gáy.
Bữa đó, trời cũng đã gần sẩm tối, thằng Quành con lão dẫn theo gần chục trai làng, cùng vài nàng sơn nữ mang dao rựa, quang gánh vào bàu gánh nước , sẵn đi xem bẫy mà cha con lão đã đặt sẵn từ mấy hôm trước, coi có mống heo rừng nào dính bẫy không, vậy là cả đám người lót tót đi, họ men theo lối mòn nhỏ xíu, dò dẫm xuống lũng xanh, cuối bìa rừng, dọc hai bên có mấy cây chòi mòi sát suối, trái còn phơn phớt đỏ, trái này lúc chín có màu thẫm tím ăn mới ngọt, vậy mà có thằng không biết, đang đi thấy đẹp, tiện tay bứt bỏ mồm nhai rau ráu, xong le lưỡi kêu trời vì cả chua lẫn chát, thấy thế, lũ con gái phá lên cười…
Tới nơi, cả nhóm loay hoay dỡ can bỏ gánh, tất tả hứng nước từ trong ống nứa cắm trong bụng mạch chảy ra, riêng thằng Quành cầm cái rạ phát, đi thẳng tới chỗ mô đất trũng, nơi nó và cha đã cài cái bẫy trập từ mấy sáng qua, dòm đi dòm lại cái bẫy đâu không thấy, chỉ thấy vài vết máu loang lổ trải dài trong lau lách rậm rạp. Quành mò mẫm đi lần quanh theo vệt máu, được một quãng xa, gần tận trong hốc núi, thốt nhiên, Quành cứng đơ người lại, mắt há hốc trợn tròn, hẳn là lần đầu tiên trong đời nó mới thấy, trước mắt nó là một con hổ vằn đã thành tinh cực lớn, to gần bằng con trâu mộng, đang nhồm nhoàm xé xác con heo rừng đực dính bẫy với hai hàm nanh sắc nhọn, mùi khen khét bốc lên, nghe rờn rợn kinh người…



