Sài Gòn ơi! Dù rất mến, rất thương!
Tạm từ giã em về quê với mẹ
Tạm xa cách để Sài Gòn thêm nhẹ
Bớt một người, bớt đi khẩu phần ăn.
Thoáng rộng chỗ, cũng giảm nhẹ khó khăn
Từ giọt nước đến hạt gạo… con cá…
Bớt một người sớm trông về bốn ngả
Ngóng đợi chiều cơm từ thiện… mớ rau.
Người Việt ta truyền thống vốn thương nhau
Như nhiễu điều phủ giá gương muôn thuở!
Tạm xa cách! Mà nghe lòng nức nở!!!
Bóng thị thành dần khuất dưới hoàng hôn.
Em về quê, về sống giữa xóm thôn
Về quê nghèo mẹ già đang trông ngóng
Bao nỗi lo làm tâm hồn lắng đọng
Dịch lan tràn em biết phải làm sao!?
Bao cảnh đời chung cảnh ngộ lao đao
Lòng trĩu nặng chút đồng lương ít ỏi
Chặng đường xa làm chân chồn gối mỏi
Từng đoàn người lặng lẽ xuyên màn đêm.
Sông Sài Gòn nhớ chiều nước chảy êm
Khi thế giới dịch bệnh chưa xuất hiện
Giữa Sài Gòn tiếng nói cười thân thiện
Nét giao hòa duyên dáng Bắc, Trung, Nam.
Em về quê mong ngày mai nắng ấm
Mong Sài Gòn dịch bệnh sớm lùi xa
Mong niềm vui sớm về giữa muôn nhà
Mong cả nước được an hòa mãi mãi.
Để bao người không còn lo bươn chải
Vì miếng cơm vì manh áo cơ hàn
Em về quê mà nghe lòng nát tan
Khi khắp chốn dịch bệnh đang bùng phát.
Em về quê lòng e ngại nhút nhát
Sợ em về làm dịch bệnh lây lan
Sẽ cách ly để mọi người bình an
Yên tâm nhé! Phút nhủ lòng…bối rối!
25/07/2021
Suối Ngàn
Bình luận