Hoài niệm

Ta ôm đàn ngồi hát

Trong ào ạt gió đông

Giữa sân trời mênh mông

Nghe lòng buồn man mác

Tiếng gió thổi sào sạc

Khúc hát buổi tàn Thu

Vẳng trong tiếng mẹ ru

Câu ca tình mẫu tử

Đông về gieo niềm nhớ

Tình ta tuổi ngày Thơ

Bao nhiêu là mộng mơ

Của ngày xưa tháng cũ

Bên thềm cây liễu rũ

Tiễn đưa mối tình thơ

Tuổi học trò ngu ngơ

Sân trường hoa phượng nở

Ve réo gọi sang hè

Đường về rợp bóng me

Gió mơn man tà áo

Tiếng nói cười lao xao

Em hồn nhiên vui bước

Tôi lặng lẽ theo sau

Lòng mang mối tình đau

Từ đó đến ngàn sau

Chôn chặt mối tình đầu

Tôi e dè nhút nhát

Nhớ em tôi khẽ hát

Thương em trọn một đời

Nhưng ngờ đâu ông trời

Vội chia đường rẽ lối

Em theo chồng xa xứ

Xây hạnh phúc bên ai

Tôi âm thầm ngoảnh lại

Nhìn theo bóng người xưa

Trời buồn trời đổ mưa

Mây sầu giăng ngập lối

Đường xưa giờ riêng tôi

Chầm chậm bước ta về

Ngõ vắng dài lê thê

Em hạnh phúc bên người

Tôi đi tìm tình tôi

Theo dấu chân kỷ niệm

Nhớ em tuổi băng trinh

Cô học trò nhỏ xinh

Miệng cười môi chúm chím

Làm tan chảy con tim

Gã thư sinh thơ dại

Hôm nay ta thăm lại

Ngôi trường nhỏ ngày xưa

Trong một buổi chiều mưa

Đâu rồi bóng người xưa

Ta thầm thì khẽ gọi

Tên thầy cô bạn bè

Nhớ thuở xưa vào hè

Ta chia tay từ đó

Tình xưa như cơn gió

Cuốn bay vào hư vô

Giữa cuộc sống xô bồ

Đẩy đưa người muôn ngã

Bạn bè nhìn xa lạ

Bởi ngăn cách sang hèn

Trường đời lắm bon chen

Theo dòng đời biến đổi

Xưa áo trắng tinh khôi

Giờ nhuộm bụi phong sương

Chút tình thơ còn vương

Nơi mái trường lưu bút

Tuân Châu

Check Also

Tự tình khúc một loài hoa!!!

                              …