Diễn Đàn Bạn ĐọcTâm Tình Người Viễn Xứ
CÁNH THƯ TRÊN NẤM MỒ


Ngày hôm nay đây, nơi đất khách quê người, nơi cô đơn và buồn tủi, nơi không có một mối tình tri kỷ, không có một điểm tựa để con lấy làm sức mạnh, con cảm thấy chếnh cháng và bất lực, yếu đuối giữa dòng đời. Với con khát khao lớn nhất lúc này là được nép mình trong vòng tay Ba mà òa khóc như một đứa con nít và được ba vỗ về bằng câu nói “cố lên con gái của ba”, con khát khao hàng ngày được nói ” thưa Ba con đi, thưa Ba con mới về” nhưng con biết là khó lắm Ba à. Ba mất khi con còn là một đứa trẻ bồng bột, khờ dại và yếu đuối, đến giờ con đã là sinh viên năm gần ra trường rồi. Nhưng những đêm con khóc nấc lên vì nhớ Ba, con muốn quay về tuổi thơ, quay về quãng thời gian 15 năm ngắn ngủi được nép trong vòng tay Ba dù chỉ một lần.
Khi con mới chào đời thì Ba đã sống vất vã gần cả cuộc đời của Ba rồi,lúc con lên 5(tuổi) Ba đã không còn nhiều sức lực, Ba chỉ có thể ở đó để bảo ban, dạy dỗ, với độ tuổi đó con không phải là một đứa trẻ hiểu chuyện, nhưng mỗi ký ức về Ba con đều không quên, con thường tranh giành Mẹ của Ba, cứ mỗi tối con lại nằng nặc đòi cho được nằm giữa Mẹ và Ba, để có thể ôm được cả hai người, mặc dù tư thế ngủ của con như cái kim đồng hồ vậy. Rồi lúc con lên 7(tuổi), con vẫn là đứa trẻ hiếu động, con biết đôi lúc con không ngoan, con bị Ba đánh đòn, con biết là con hư nên Ba mới đánh, Ba chẳng mấy khi dùng đến roi, một khi đã dùng đến chắc tội đó to lắm, nhưng khi hai chị em con bị đòn xong, con mới biết Ba đang ngồi đó và cố gắng thở, Ba cũng đang đau, rất đau trong lòng, với con chỉ là nỗi đau xác thịt, còn Ba…nỗi đau của Ba là vì những đứa con không biết vâng lời như con đây.
Những ngày tháng con còn nhỏ dại đó,con thường hỏi Mẹ, tại sao Ba của con lại già hơn Ba của các bạn, bây giờ thì con đã hiểu, bởi vì cuộc sống mưu sinh và khắc nghiệt đã cướp đi mái tóc xanh để con được hiểu biết cuộc đời. Ba à, con thấy hối hận vì những suy nghĩ, những câu hỏi ngớ ngẩn của con quá. Con xin lỗi Ba, con xin lỗi Ba thật nhiều. Chỉ vì con thấy ghen tị với lũ bạn khi ngày ngày Ba của tụi nó vẫn đèo nó đến trường, rước nó về nhà, còn con vẫn một thân một mình tự đi học. Con ước được một lần thôi, chỉ một lần ba dẫn con đến trường, với con như thế là cả một kho báu rồi, nhưng….ước mơ cũng chỉ là mơ ước mà thôi.
Và cứ thế, thời gian trôi đi, con cũng bước sang tuổi 12, ba thường nằm viện và ít về nhà, thỉnh thoảng được nghỉ con lại ra với Ba, con thương Ba nhiều hơn khi chứng kiến những lần bác sĩ lấy ven cho Ba, hai cánh tay Ba không còn lành lặn như trước nữa, giờ chỉ còn xương với da, cộng thêm từng mảng thâm đen khi mấy cô thực tập lấy ven không thành, Ba vẫn im lặng và chịu đựng, chẳng bao giờ Ba than vãn một lời nào, những lần thở không được, Ba chỉ nhỏ nhẹ xin vặn thêm tí oxy. Nghĩ lại chuyện đó, nước mắt con lại không thể cầm được Ba à.
Dẫu biết rằng cuộc đời con người là sinh-lão-bệnh-tử, nhưng sao tránh được những lúc gian truân, lòng người yếu mềm trước bão táp là vậy. Đến một ngày, Ba nói với Mẹ rằng, bữa nào mà bác sĩ cho về, thì về thẳng nhà luôn, không chuyển bệnh viện làm gì nữa, ấy vậy, mấy ngày sau, mới sáng sớm con chuẩn bị đi học, Mẹ nói rằng Ba đau nặng, sáng nay Mẹ ra với Ba, con nào ngờ đâu giờ khắc tử thần lại mau đến vậy, trưa con học về đến nhà Ba đã nằm ở đó, Ba nói Ba về nhà luôn, về rồi Ba lại chẳng thể nói một lời nào với con, Ba có biết là lúc đó con buồn và suy sụp đến thế nào không.?! Con không muốn tin, thật sự là con không giám tin Ba đang nằm đó,nhưng rồi cũng phải chấp nhận, sự thật thì phũ phàng.
Ba ơi, dẫu rằng cuộc đời như nước chảy hoa trôi, nhưng tình thương của ba vẫn còn đây mãi, dù Ba không hiện hữu, nhưng con biết Ba vẫn âm thầm bên con và phù hộ cho con trên con đường phía trước, phải không Ba. Người ta vẫn nói “con gái là mối tình cuối cùng của Ba”. Có lẽ vì con chưa có hạnh phúc của riêng mình, vì con vẫn là con thuyền đang lênh đênh trên biển người hối hả ngoài kia, nên Ba vẫn chưa thể yên lòng nghỉ ngơi được.