Nó chạy như bay sang nhà cô Bảy:
Anh Hoan là con nuôi của Mẹ con sao? Ai nói với cô vậy?
Vì cô là người đỡ đẻ nên cô biết!
Cô nói dối! Nhà con đông anh chị em sao lại phải nhận con nuôi? Cô không được nói bậy, anh con mà biết là con sẽ không tha thứ cho cô đâu, nghe rõ k
Nó vùng vằng bỏ đi, dáng vẻ thật tội nghiệp, cái đầu nghiêng nghiêng và cứ lắc lắc liên tục. Chắc có lẽ Nó muốn rũ bỏ những câu nói của cô Bảy hàng xóm và cũng có lẽ… Nó muốn có một câu trả lời từ Mẹ, nhưng Mẹ Nó đang phải nằm viện vì bệnh cũ tái phát. Còn Ba, Nó không biết là ông đã rời xa anh chị em Nó từ lúc nào, lớn lên Nó chỉ biết Ba bỏ đi khỏi nhà khi thằng Út Ьị mù đôi mắt mà thôi.
Mẹ Nó là một người phụ nữ xinh đẹp và đôn hậu. Bà lấy chồng sớm lắm, mới 19 tuổi đã làm Mẹ. Anh Hai nó tên Hoàng 26 tuổi đang làm việc ở văn phòng trong tòa cao ốc, Mẹ Nó mới gần 50 tuổi, nhìn qua người ta cứ tưởng là chị em cơ đấy. Chị Ba tên Liên 21 tuổi, xinh đẹp như Mẹ, da trắng tóc dài, đang học năm cuối Đại học Kinh tế. Anh Tư tên Hoan 18 tuổi, da hơi ngăm ngăm và có khuôn mặt thật đẹp, vuông và trán cao đang học lớp 12, chuẩn bị thi vào Đại học. Nó tên Hùng,15 tuổi và thằng Út tên Dūng 13 tuổi.
À, Nó hiểu rồi, vì mấy anh chị em nhà Nó da đều trắng, chỉ có anh Tư Hoan là da ngăm đen, cái cô Bảy này nói đùa thôi, thế mà cũng bực mình. Nó cười… đi vào bệnh viện với Mẹ, thay cho anh Hai về để chở Út đi học ở trường dành cho trẻ em khuyết tật rồi anh đi làm luôn thể!
Đến cửa, Nó nghe Mẹ đang nói chuyện với một người đàn bà lạ, Nó chưa gặp bao giờ. Nó dừng chân vì nghe Mẹ nói:
Khi chị bỏ con chị không nghĩ sẽ có ngày này sao? Chị có biết nếu tôi không đến kịp thì thằng Tư đã bị kiến cắn nát người rồi còn đâu. Máu lạnh, cáс người thật là nhẫn tâm!
Mẹ vò tay lên ngực thở dốc. Nó chạy vào không để người đàn bà đó chạm tay vào người Mẹ Nó. Thật đáng ghét mà!!!
Khi tỉnh trí, Nó thấy Mẹ bối rối:
-
Con đến lâu chưa, người ta nhờ Mẹ tìm kiếм con bị thất lạc, con à!
Nó nói dối là Nó vừa tới, nhưng Nó lại lộ rõ khuôn mặt thảng thốt, Mẹ quay đi lau giọt nước mắt đang trào ra. Mẹ cầm tay nó như cầm lấy tay tay của người đàn ông thực thụ:
-
Con đừng bao giờ nói với anh Tư chuyện này nghe chưa con, Mẹ xin con đấy. Tội nghiệp anh nghe con!
Nó gật đầu chắc chắn…
Rồi Mẹ kể cho Nó nghe chuyện anh Tư của Nó:
-
Lúc đó Mẹ và cô Bảy cùng làm hộ lý cho Bệnh viện Phụ sản. Mẹ và Ba đã có hai người con là anh hai, chị ba, Ba đi làm ăn xa tận Campuchia. Mẹ vừa đi làm vừa nuôi con một mình. Một ngày nọ, khi tan giờ làm Mẹ về gần tới nhà đã 12 giờ khuya, thì có người gọi: có đứa trẻ bị bỏ rơi, kiến bu đầy người! Theo phản xạ Mẹ chạy đến và quấn chặt đứa bé rồi chạy ngược vào Bệnh viện… Мay mà kịp! Rồi thương yêu và Mẹ nhận nuôi thằng bé, đó là anh Tư con. Đã gần 20 năm sao người ta lại còn trở về đòi nhận con!
-
Mẹ nuôi anh Tư bị bà con hàng xóm dị nghị: Mẹ không chính chuyên! Ba cũng nghe lời người ta ruồng rẫy Mẹ, đay nghiến Mẹ… Ba đã không cho Mẹ, cô Bảy và cơ quan Mẹ giải thích. Cũng được thôi! Khi đã không còn tình cảm với nhau thì cố níu kéo cũng vô ích. Con hiểu điều đó, đúng không con?
-
Bù lại , anh Tư con thật kháu khỉnh và thật thông minh, Mẹ và anh chị con vui lòng vì điều đó!
Bất chợt như nghĩ ra điều gì, Nó hỏi:
-
Rồi Ba lại về rồi mới đẻ ra con và Út hả Mẹ?
Mẹ cười thật hiền. Ngừng lại thật lâu, thật lâu như đang nghỉ ngơi cho lại sức. Mẹ nhìn ra phía xa xăm rồi cầm lấy hai bàn tay Nó, nhìn vào đôi mắt Nó… Mẹ nói:
-
Ờ! Nhưng mà là con người kháс đẻ ra. Con và em Dũng là con của Ba và một người kháс mang về để Mẹ nuôi, người đàn bà đó cũng bỏ đi… khi thấy em vừa sinh ra đời đã bị mù đôi mắt con ạ. Ba đành ôm hai con về cho Mẹ nhờ Mẹ chăm sóc nuôi dưỡng. Vậy là gia đình mình có 5 anh chị em đó. Ba cũng mất rồi, mọi chuyện đối với Mẹ là Ông Trời đã thương và cho Mẹ những đứa con tuyệt vời. Con hiểu không con?
Trời ơi! Vậy là… Nó ngồi lặng đi… Nó bây giờ mới biết được MÌNH LÀ AI???
Nhưng Mẹ Nó… một người Mẹ không có ai trên đời có thể thay thế được cả. Nó ôm chặt lấy Mẹ và … khóc!!!
Sưu tầm
Bình luận