Nhớ Núi Ngọc

Nhớ Núi Ngọc

 nho nui ngoc au tien

 

“Tôi yêu quê tôi…

 Xanh xanh lũy tre…

 Quê hương tuổi thơ…

 Đi qua đời tôi…”

Giai điệu bài hát “Quê hương tuổi thơ tôi”.  Mỹ Tâm hát thật ngọt ngào trong trẻo và tươi mới, mang chút dư vị quê hương khiến tôi thấy lòng nôn nao. Rồi tôi nhận ra từ bao lâu nay, tôi đã để lòng mình lơ đễnh và có lúc nào đó đã quên mất những hương vị quê nhà.
nh nui ngoc1Bất chợt, một chiếc lá vàng rụng vương trên tóc, thật nhẹ nhưng cũng đủ để tôi cảm nhận sự chuyển mình của đất trời, để được tận hưởng cái nắng nồng nàn đong đầy trong những làn gió dịu nhẹ ở xứ người.

Đúng rồi, hè đang về. Những ngọn gió giao mùa rủ nhau về hong ấm từng vạt mưa ẩm ướt, làm những nỗi muộn phiền ngơ ngác chợt bốc hơi, lẩn khuất đâu đó, rồi tan nhanh dưới vòm trời xanh đầy gợi cảm. Cái nắng đầu hè cũng thật lạ, nhưng thật đẹp. Không phải là cái nắng run rẩy nép mình trong cái se lạnh của mùa xuân nữa, nắng cũng chưa tới mức chói chang gay gắt, nắng phô thêm vẻ lẳng lơ, khiêu gợi những chùm phượng rực đỏ, và tôn lên vẻ đằm thắm, sâu lắng của sắc tím bằng lăng. Dường như có một làn hương dịu dàng len nhẹ giữa thời gian mang theo chút hồn quê phảng phất đâu đây, để lòng tôi lại xốn xang với bao cảm xức bộn bề về một điều gì đó, chẳng thể gọi thành tên…
nho nui ngoc3
Và rồi tôi thấy nhớ, nhớ cái hương vị quê nhà, nhớ hương lúa ngọt mát, nét thanh bình yên ả, không chút ồn ào, vội vã ở Núi Ngọc. Tôi nhớ mùi hương của cafe thoang thoảng mỗi buổi sớm thức dậy.. Nhớ những chiều cùng lũ bạn chơi đùa… nhớ tới ba mẹ, gia đình, bạn bè, xóm giềng thân quen và vô vàn những mối quan hệ chằng chịt nơi một thôn làng đã và đang không ngừng vươn mình đi lên, lột xác từng ngày, và hơn thế nữa là nhớ căn nhà nơi tôi đã gắn bó cả một thời tuổi thơ …

“Châu Sơn” là gì hả mẹ?
Mà lòng con nhớ khôn nguôi
“Châu Sơn” là gì hả mẹ?
Mà ai đi xa cũng nhớ thật nhiều.

nho nui ngoc3Đúng là đã bao lần, khi bước đi trong dòng đời hối hả, tôi bỗng thấy chồn chân mỏi gối, thấy nhớ Châu Sơn thật nhiều và muốn trở về. Phải rồi, Châu Sơn nơi in dấu tháng ngày thơ ấu luôn dang rộng vòng tay đón tôi như một người mẹ hiền ôm đứa con thơ vào lòng,  nơi đó cho tôi một cảm giác bình yên và êm đềm thuở nào. Đó như một bến đỗ để tâm hồn tôi tìm về. Tôi bỗng mong được là đứa trẻ và được thấy mình hồn nhiên vui đùa giữa mùa hè quê mẹ.nho nui ngoc gia
Lâu lắm rồi, tôi mới lại có được những cảm giác rạo rực khi hè về, hè về trong đất trời, hè về trên Núi Ngọc. Thích thú biết nhường nào khi được tham gia cùng các anh chị giáo lý viên cắm trại hè, thích những buổi sáng cùng mẹ ra đầu làng mua rau mua quả, được thả hồn cùng những làn gió mát long lanh rạng rỡ nắng mai. Yêu lắm cái cảm giác thanh bình, yên ả khi nghe tiếng gà gáy mỗi sáng mai thức dậy, tiếng chuông nhà thờ đổ vang khi chiều tan, yêu lắm những hình ảnh các bé chiều chiều đi học giáo lý ngang qua nhà.….
 Kìa!!! những chú ve con vừa lột xác, bắt đầu vang lên những khúc ca mùa hè dài bất tận, ngân nga khắp không gian.  Thích những tiếng ếch kêu râm ran bên ao bèo khi chiều muộn và suốt đêm khuya, tiếng côn trùng kêu rỉ rả, nỉ non hoà lẫn trong tiếng gió vi vu. Thật yên bình biết bao khi được ngồi ngắm sao trời hằng hà sa số, lại được nghe những âm thanh quen thuộc của những ngày ấu thơ mà suốt những năm tháng học tập xa nhà. Tôi chợt nhận thấy nui ngoc 4mình bé lại khi văng vẳng đâu đây tiếng dỗ con của người mẹ trẻ, tiếng ru ầu ơ ngọt ngào trên cánh võng đong đưa. Tất cả hoà âm lại thành một bản giao hưởng rộn rã, vui tươi của tự nhiên, của đất trời như một đặc ân của tạo hoá chỉ ban tặng riêng cho mùa hạ quê tôi

Có thể mọi thứ vẫn lặng lẽ diễn ra bình yên như ngàn đời vẫn thế. Có thể tất cả chỉ còn là hoài niệm bởi mọi việc đã thay đổi quá nhiều. Những âm thanh trong trẻo của mùa hè thì vẫn còn đây, đầy đủ và nguyên vẹn như khi tôi ấu thơ, và rồi đến tận khi xa Núi Ngọc , tôi mới thực sự nhận ra, tất cả đều đã ở trong tim mình tự bao giờ. Nó giống như lời bài hát:

“Quê tôi sớm tinh mơ tiếng gà gọi, cha vác cuốc ra đồng
Ai đem nắng đong đầy đôi vai, cháy những giọt mồ hôi..
Quê tôi có cánh diều vi vu, xa xa luỹ tre làng
Trưa trưa dưới mái đình rêu phong, là bóng mát ngày thơ
Quê tôi có cánh đồng bao la, thơm hương lúa lên đồng
Liêu xiêu mái tranh nghèo đơn xơ, trở về nhé tuổi thơ tôi…”

                                                                                                                  Sinh Vương

Check Also

Cây Ngô Đồng Yên Phú…cả 100 năm tuổi ấy chứ!!!

Đã về quê đến 3 lần, và lần nào cũng ghé thăm và ghi hình …