Hoài niệm tháng mươi…

Chiều thu nắng tắt bên đồi

Nghĩa trang hoang lạnh bồi hồi nhớ anh

Tháng mười năm ấy còn đôi

Xứ người xa lạ đắp xây cuộc đời

Giờ đây xa cách đôi nơi

Ngậm ngùi tưởng nhớ tuôn rơi lệ buồn

Chiều chưa đi mà nắng đã nhạt màu, gió heo may nhẹ lướt qua đây vương chút se lạnh! Tâm hồn người viễn xứ chạnh lòng buồn xa vắng nhớ về ngày tháng cũ

Tháng mười năm ấy anh như người lái đò đưa mẹ con em tới bến bờ tự do bởi vòng tay nhãn ái nước Mỹ mở rộng đón mời,

Thời gian mười năm trên xứ tự do ấm no, không làm cho anh vơi được nỗi buồn viễn xứ ! nhớ về một thời binh lữa! Buông súng khi chưa thất trận! Người lính chưa giải ngũ mà phải tan hàng!

Nỗi đau gậm nhấm vào tâm tư của anh! em biết được điều này khi đêm khuya nghe tiếng thở dài của anh ! giọt buồn vương mang lúc gặp lại bạn bè lặng lẽ nhìn nhau ánh mắt uất hận cho thời cuộc chỉ biết thở dài bất lực!!!

Mùa đông rét mướt làm anh suy sụp bởi vết thương nơi yết hầu của anh nhức nhối! Mảnh đạn của kẻ thắng cuộc đã gim vào không thể giải phẫu lấy ra được vì quá nguy hiểm? Anh âm thầm chịu đựng không lời than trách!

Mười năm nơi xứ lạ quê người anh vẫn đau đáu hoài mong trở về quê cũ, vẫn chưa quên được nỗi đau khi đất nước tan hoang! Vẫn tiếc nuối và bi thương vì những mộng ước tương lai cho con cái không thành !!!

Anh ra đi trong lòng chưa toại nguyện nhiều điều mong ước! Anh bỏ lại mẹ con em trong đêm vắng lạnh lẽo cô đơn nơi bệnh viện xa lạ không người thân chỉ có em và ba đứa con sầu thảm! Một đứa ở xa không kịp về gặp ba lần cuối!!!

Tháng mười lại về! Bên kia thế giới anh nhớ quên chuyện chốn hồng trần này không?!

Riêng em mỗi độ tháng mười lòng sầu ray rứt nhung nhớ tháng ngày cũ, nhớ một thời ta đã có nhau, giờ anh xa xôi nơi vùng trời miên viễn nỗi sầu này anh có hay!

Nguyễn Kim Yến (Mỹ)

Có thể là hình ảnh về ngoài trời và tượng đài

Check Also

Cây Ngô Đồng Yên Phú…cả 100 năm tuổi ấy chứ!!!

Đã về quê đến 3 lần, và lần nào cũng ghé thăm và ghi hình …