Diễn Đàn Bạn Đọc
Xe đến nhà dì tôi, Khối 4, huyện Đức Trọng – vào lúc chập choạng tối. Những đứa con của hai bà dì ở Ban Mê lên hòa nhập với con bà dì ở Đà Lạt, bảo sao không vui “gặp nhau mừng như bão cát quay cuồng…” được. Và, làm sao “hoãn được cái sự sung sướng” để không chén thù chén tạc đây! Nhưng cái sung sướng đó cũng chẳng thể kéo dài, vì một ngày giam mình trên chiếc hộp sắt di động lắc lư thì, tưởng một giấc ngủ là thượng sách hơn cả.
Sau buổi đọc kinh, cậu chia sẻ những tâm tình cậu cháu, những triết lý sống đạo đời rất nhân bản. Ví như Salomon là vị vua minh triết, có đủ uy quyền và phồn hoa là thế, mà phải thốt lên: Cuộc sống chỉ là phù du, là hư không chóng qua mà thôi. Quả đúng thật, mới ngày nào, cậu vào còn gặp gỡ những người thân ông này, bà nọ, tay bắt mặt mừng, mà nay đã ra đi…Vì thế, của nả vật chất chẳng nghĩa lý gì. Có ông vua Pie Đại Đế bên Nga, quyền bính, cung đình nguy nga là thế, vậy mà khi chết di chúc: Bảo quan thần khoét hai bên quan tài, để ông đưa tay trắng ra cho thần dân xem. “Khi sống ta có đủ thứ trên đời, vậy mà khi ra đi, ta chẳng có chi ngoài hai bàn tay trắng”. Các con cũng thế, phải cố gắng sống với nhau cho thật tình nghĩa yêu thương trong Chúa Kitô, thì mới có ý nghĩa, kẻo sau khi chết cũng chỉ trắng trơn mà thôi…
Trưa về bà dì cũng chiêu đãi những của ngon vật lạ ê hề. Với tấm lòng thì không thể đong đếm hết được, mà chỉ có sự cảm nhận để biết ơn mà thôi…Sau khi men nồng bia rượu đà đà, cậu cháu mới mạn đàm một đôi điều. Khi được hỏi một anh bạn, sếp của nhà hàng Đà Lạt: “Theo anh, những đặc sản nào tiêu biểu cho Đà Lạt?”. Có thể vì đột xuất nên anh đớ ra không trả lời được. Qua đó, cậu tiếp lời: “Trong cuộc sống, đôi khi chúng ta quá hời hợt, sống không định hướng, sống không tìm cho mình một ý nghĩa thì cuộc sống đâm ra nhạt nhẽo, mất hết thi vị …”. Nhân bàn đến chuyện rượu bia, tôi mới hỏi ông thầy trẻ: “Rượu và linh mục có tương quan nào?”. Thầy trẻ trả lời rất thần học: “Rượu đối với Lm là Thánh thể của Đức Kitô, là thân xác của ngài, nhưng chỉ khi Lm tác động vào rượu nho và bánh thì tất cả mới trở nên Mình Máu Thánh Chúa”. Cậu tiếp lời, “Người xưa đã nói: vô tửu bất thành lễ. Rượu trong cuộc tiệc nhậu ở đời cũng làm phấn kích cho món ăn thêm ngon. Tuy nhiên, uống rượu bia phải có chuẩn mực thì mới đạt được tiên tửu, chứ không lại ra dâm tửu, cuồng tửu thì khốn!”. Khi được hỏi: “Xin cậu cho một vài nhận xét về việc sống đạo giữa hai miền Nam và Bắc?”. Hình như câu hỏi này khá tế nhị, để cậu có chút tránh né: “Miền Bắc trọng hình thức, đọc kinh, đi lễ nhiều hơn, còn trong Nam xem nhẹ hình thức, và trọng ý thức hơn, bên nào cũng có cái hay của nó, nhưng có hình thức thì mới chuyển tải được nội dung, mà thừa nội dung mà không có hình thức chuyển tải thì cũng thiếu vậy…”.
Nhà dì tôi nuôi “6 con vịt trời”, lấy chồng quây quần cùng một xóm với nhau vui lắm! Chỉ cần hê một tiếng là có đủ ngay quân số tửu hữu vào trận, vui đáo để. Lại có một bà dì rất tuyệt vời, khi nào cũng muốn con cháu ngồi ăn nhậu đông vui là thích. Vì dì không có quý tử, nên trọng mấy đứa rể như con trai trong nhà, chính dì đã tài trợ “mồi mè” thường xuyên để các tửu hữu có cớ xông trận, nhưng lại rất nghiêm nhặt với những đứa nát rượu, say sỉn lè nhè, lơ mơ là bà phang ngay. Phải nói, dì tôi tuổi đã xấp xỉ 80, nhưng tính bà vẫn luôn vui vẻ và xuề xòa với con cháu. Với tuổi trẻ, bà ứng xử rất tâm lý: lúc khoan, lúc nhặt để trị mấy đứa rể ngang ngạnh, chuyện cũng lắm nhiêu khê chứ chẳng phải chơi. Có lẽ, còn nhiều điều đáng nói về dì lắm, nhưng sợ rằng các bạn lại bảo: “khổ lắm biết rồi nói mãi”, vẫn cái điệp khúc “dì hát cháu khen”, nên đành phải chuyển sang chuyện Đà Lạt…