Bị Phong tỏa Covid, chi bằng “Trầm tư bách kế bất như nhàn”

Mấy ngày này, bị phong tỏa dịch Covid, ngồi nhà bó gối, ngẫm nghĩ nhà thơ Cao Bá Quát thật chí lý khi nói “Trầm tư bách kế bất như nhàn”.

Con người ta, lúc bình thường cuộc sống, suốt ngày bôn ba tần tảo lo cho cái nợ cơm áo gạo tiền tất tần tật đầu tắt mắt tối, đâu có thời giờ để nghĩ đến “hưởng nhàn”. Đến như cụ Nguyễn Công Trứ phải tranh thủ “tri túc tiện túc, hà thời túc” để có được “tri nhàn tiện nhàn, hà thời nhàn”.

Vậy thì nhân lúc bị phong tỏa cách ly, tại sao mỗi người chúng ta không tận dụng cái khoảnh khắc “trời cho trò chơi” để hưởng nhàn, cớ sao lại để lãng phí đi cái thời gian quý báu đó nó qua đi nhỉ!!??

Mỗ tôi vốn đa mang vào thân cái nghiệp “cầm ca”, nên thường ngày đôi khi cũng nâng đàn véo von mấy khúc nhạc văn gừng văn nghệ cho vui nhà. Nhưng vì lòng rối bời với nợ đời cơm gạo nên tiếng đàn nghe thô mộc, thanh âm rã rời vô cảm…

Nay nhân lúc được nhàn tản, để tâm hồn được bay bỗng mà nâng đàn:

Vĩ cầm lướt nhẹ đường tơ

Thanh âm lắng đọng mơ hồ âm xưa

Cung đàn réo rắt thiết tha

Người đi đi mãi lòng ta u hoài…

Cho hay rằng, nhạc cảm là nội hàm biểu lộ cái tâm được thảnh thơi mới toát lên được cái hồn vía của thanh âm…Ví như Tử Kỳ với Ba Nha…Phải có người thưởng ngoạn thì tiếng đàn mới giao cảm xuất thần được.

Mỗ tôi ngày thường cũng hay ra vườn hoa chăm chút vun xới tỉa tót cho cây hoa, nhưng để mà thưởng ngoạn thì chỉ là “cỡi ngựa xem hoa” mà thôi.

Nhân lúc phong tình cô quạnh, tâm hồn được thư thái mới ra vườn hoa ngắm nghía thả hồn vào để thưởng ngoạn…

Ra vườn ngắt một cành hoa

Mà sao ngơ ngẫn vào ra nhớ người

Bây giờ người đã xa xôi

Mình ta lặng lẽ còn hoài cố nhân…

Nhìn hoa bây giờ lại nhớ hoa xưa, hoa của một thời kỷ niệm tràn về ngập hồn, khiến cho ta được sống lại cái tình xưa, tưởng như đang lưu luyến theo mùi hương đưa tỏa lan đâu đây. Cho hay tức cảnh sinh tình là thế đấy!

Thường ngày, chiều buồn mỗ tôi vẫn thường hay chén thù chén tạc với bạn bè tri âm tri kỷ, để giải bay tâm tư tình cảm trong cái tuổi già bóng xế. Nay vì dịch Covid, bị cấm cung nên ngồi độc ẩm mới thấy cái thú ngồi uống rượu một mình.

Một mình nâng chén rượu nồng

Còn ai tâm sự nỗi lòng này đây

Cuộc đời một thoáng mây trôi

Mà sao bươn tẩu làm chi nhọc đời

Xin mượn lời thơ của tiên sinh Cao Bá Quát mới diễn được hết cái triết lý nhân sinh đời người:

Ba vạn sáu ngàn ngày là mấy,
Cảnh phù du trông thấy đã nực cười.
Thôi công đâu chuốc lấy sự đời,
Tiêu khiển một vài chung lếu láo.
Ðoạn tống nhất sinh duy hữu tửu,
Trầm tư bách kế bất như nhàn.
Quả thật, trăm năm đời người cũng chẳng là mấy để nhà thơ xem “cảnh phù du”; vậy mà tại sao con người lại phải nhọc nhằn khốn khổ với cái nợ đời đó, thì có phải là “nực cười” không kia chứ!! Vì thế mà nhà thơ mới bảo: Thôi công đâu chuốc lấy sự đời, và hãy “tiêu khiển một vài chúng lếu láo” đi cho rồi. Cuối cùng nhà thơ ngẫm nghĩ ra, trên đời này không có thú chi tiêu khiển cho bằng uống rượu…

Lúc này, trong thời gian phong tỏa dịch…mỗi người chúng ta mới có thời gian thư thái thảnh thơi để nhìn lại đời mình. Phải chăng, chúng ta đã “vong thân kinh tế”, khi đánh mất bản thân mình, chỉ vì quá tất bật, quá lo lắng để mưu sinh cho cuộc sống như Karl Max đã nói!!? Có lẽ lúc này, hơn ai hết, mỗi người chúng ta hãy tự điều chỉnh lại cuộc sống cho quân bình, ngỏ hầu làm cho cuộc sống hòa hài và ý nghĩa hơn.

Cuộc đời này, nghĩ cho cùng, không có chi bằng, “trầm tư bách kế bất như nhàn”, đúng như lời nhà thơ Cao Bá Quát nhận định.

Ba Bàu tui

 

Check Also

Một tri âm tri kỷ: Đời vắng em rồi, say với ai!!??

Mỗi lần nhớ đến Hùng, anh lại chợt nhớ đến hai câu thơ của nhà …