Diễn Đàn Bạn Đọc
Cám ơn đời, mỗi sáng mai thức dậy…

Cuộc đời là một phạm trù có nội hàm rộng lớn trong cõi nhân sinh của kiếp người: Đau khổ, khoái lạc, vinh nhục, sang hèn, giàu nghèo…Vì thế mà khi nói về cuộc đời, mỗi nhà thơ mỗi nhân sinh quan khác nhau:
“Trăm năm còn có gì đâu – Chẳng qua một nấm cỏ khâu xanh rì”. Trong Cung oán ngâm khúc, tác giả Nguyễn Gia Thiều đã bày tỏ cuộc đời chóng qua, kiếp người chẳng có nghĩa lý gì, rồi cũng chỉ là “một nấm cỏ khâu xanh rì” mà thôi.
Thi hào Nguyễn Du nhà ta, khi nghĩ về cuộc đời cũng không kém phần bi quan để thảng thốt lên:
Trăm năm trong cõi người ta,
Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau.
Trải qua một cuộc bể dâu,
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng.
Còn cuộc đời đối với nhà thơ “ngông” Cao Bá Quát thì mang tính hiện sinh để hưởng thụ, vì ngày tháng chóng qua, nên chẳng chuốc lấy sự đời làm chi cho khổ đời, thôi thì uống vài chung rượu tiêu sầu vậy…
Ba trăm vạn sáu ngàn ngày là mấy
Cảnh phu du trông thấy cũng nức cười
Thôi công đâu chuốc lấy sự đời
Tiêu khiển một vài chung lếu láo
Cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn cũng tỏ ra nhọc nhằn với cuộc đời để:
Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt
Trên đôi vai ta đôi vầng nhật nguyệt
Rọi xuống trăm năm một cõi đi về
Duy có nhạc sĩ Y Vân, ông rút ngắn cuộc đời xuống 60 năm, và chia rạch ròi ra ba giai đoạn:
Hai mươi năm đầu sung sướng không bao lâu
Hai mươi năm sau sầu vương cao vời vợi
Hai mươi năm cuối là bao…





