Tôi là con thú rừng hoang
Sớm chiều hai buổi thênh thang núi rừng
Suối khe nước chảy lưng chừng
Đại ngàn gió hát muôn trùng âm vang
Thảnh thơi trăng gió mơ màng
Giật mình tỉnh giấc bàng hoàng ngẫn ngơ
Chuồng nuôi tù hãm ai ngờ
Còn đâu ngày cũ hoang sơ một thời
Còn đâu rừng núi yên vui
Nằm đây nuối tiếc một thời cỏ hoa
Bây giờ biết thủa nào ra
Ngày đầu bị bắt lòng ta rã rời
Mắt sầu nhỏ lệ bi ai
Cỏ rơm đưa tới chẳng tài nào ăn
Nhớ thương bè bạn băn khoăn
Giờ đây không biết phận thân thế nào
Ta buồn chủ cũng sầu theo
Thuốc thang cháo sữa lao đao cả nhà
Khiến cho xúc động lòng ta
Thôi thì ăn chút cho nhà yên vui
Âu là đành phận thảnh thơi
Nằm đây chuồng trại một đời ấm êm
Lâu rồi cũng thấy dần quên
Rừng xưa đốt phá trở nên hoang tàn
Bây giờ chẳng chốn nương thân
Chim trời muôn thú biết lần về đâu
Nắng mưa và cả đêm thâu
Không còn nơi chốn ngụ cư cõi trần
May mà ta được thoát thân
Ấm êm chuồng trại an nhàn biết bao
Đời như giấc mộng chiêm bao
Ngày đêm nhàn nhã chẳng lo nỗi gì
Chủ nhà cưng dưỡng béo phì
Nhung ta dần lớn cũng thì cắt ngay
Thân ta đau đớn lắm thay
Nhưng mà cả xóm vui vầy liên hoan
Rượu nai máu đỏ hoà chan
Chủ mừng được giá hân hoan trong lòng
Mình ta chịu chút đau thương
Để cho nhân loại muôn vàn sướng vui
Người dùng nhung lộc béo phì
Một người được khoẻ cả hai cùng mừng
Sống đời cần có tấm lòng
Là lời nhạc sĩ Công Sơn ngày nào
Cuộc đời vẫn mãi đẹp sao
Cho lòng ta mãi xôn xao yêu đời
Nai ta tự bạch đôi lời
Nhớ thương xin gửi lại đây mong chờ
CHÂU SƠN CHOA!!!
Bình luận