KHÔNG BAO GIỜ Ở MỘT MÌNH…
Khi một thiếu nhi thuộc bộ tộc thổ dân Cherokee ở Châu Mỹ vừa bước vào tuổi thiếu niên, cha của em đưa em vào rừng, lấy khăn bịt mắt em lại và bỏ đi, để em một mình. Em buộc phải ngồi trên một thân cây cả đêm và không được lấy khăn bịt mắt ra cho đến khi những tia nắng đầu tiên xuất hiện vào sáng hôm sau. Em không được nhờ ai giúp mình. Nếu em sống sót qua đêm đó, em sẽ được coi là khôn lớn.
Em không được nói cho các thiếu nhi khác biết về kinh nghiệm này, vì mỗi thiếu nhi đều phải bước vào tuổi thiếu niên theo cùng một cách như thế.
Tất nhiên là em rất sợ: em nghe đủ thứ tiếng động: chó sói hú, thú hoang rảo quanh tìm mồi, cũng có thể có người nào đang muốn hại em. Em nghe tiếng lá cây xào xạc, tiếng gió rít qua cành cây, và em phải kiên cường ngồi trên thân cây, không được tháo khăn bịt mắt ra. Vì đối với em, đây là cách duy nhất để em trở nên người lớn khôn.
Cuối cùng, sau đêm dài khủng khiếp ấy, mặt trời ló dạng, em đã có thể bỏ khăn bịt mắt ra. Chính lúc đó em mới khám phá ra… cha em đang ngồi ngay bên cạnh em. Cha em không hề bỏ đi, cha em đã im lặng canh chừng cả đêm, cùng ngồi trên thân cây đó với em, sẵn sàng che chở em khỏi mọi nguy hiểm, và dĩ nhiên ông đã không để cho em biết có ông luôn âm thầm ở bên em.
Cũng thế, chúng ta không bao giờ ở một mình. Dù chúng ta không thấy được Thiên Chúa giữa những tăm tối, thách đố, hiểm nguy của cuộc đời, nhưng Cha trên Trời luôn ở bên cạnh chúng ta, ngồi trên cùng một cảnh ngộ với chúng ta, để canh chừng gìn giữ chúng ta.
Khi khó khăn và tăm tối xảy đến, điều duy nhất chúng ta cần làm là tin tưởng vào Thiên Chúa là Cha yêu thương. Rồi một ngày, bình minh sẽ ló dạng và chúng ta sẽ thấy Người ngay bên cạnh chúng ta.
Khuyết Danh
“Lạy Chúa,
Con dâng lên Chúa những giờ phút cô đơn
Ðôi lần đến với con trong cuộc đời.
Con dâng lên Chúa
Lúc con phải làm việc một mình:
Trong sự tẻ nhạt của bổn phận nặng nề
Mà không có lấy một sự khích lệ đỡ nâng
Trong cộng đoàn.
Con dâng lên Chúa
Những lúc cô đơn,
Mò mẫm đi tìm trong hoài nghi,
Khi không còn biết con đường
Mình đang theo đuổi sẽ dẫn đến đâu
Và trên đó bóng đêm bao trùm.
Con dâng lên Chúa
Những giờ phút con phải
Ðau khổ âm thầm một mình,
Dù đang ở giữa những kẻ mà con phải
Bày tỏ Chúa cho họ và bị vô ơn hất hủi,
Do thờ ơ và thiếu cảm thông.
Con dâng lên Chúa
Những giây phút con phải yêu một mình
Giây phút thật nặng nề
Khi trái tim con khắc khoải,
Ði tìm sự tương giao
Mà không gặp thấy trong lòng người khác.
Và trong lòng những người con ưa thích
Tìm thấy một sự no thỏa mà không nếm cảm được.
Con dâng lên Chúa
Những giờ phút con phải đau khổ một mình,
Những giây phút Giếtsêmani của bản thân con.
Và chính trong những lúc ấy,
Lạy Chúa, con ước ao được nên giống Chúa.
Cũng như Chúa,
Con ước muốn và cầu xin
Cho chén khổ nầy ra khỏi con,
Nhưng xin Chúa cho con sức mạnh
Ðể chế ngự mình
Mà vâng theo Thánh ý Cha,
Ðấng Chúa yêu ngàn đời,
Cả khi Ngài chấp nhận thấy con đau khổ.
Lạy Chúa,
Xin đừng theo ý con
Nhưng cho ý Cha được thể hiện Amen.”
“Phút Cô Ðơn”, của Ludovic Giraud,
(trích trong sách “Lời Kinh Ðẹp Nhất Thiên Niên Kỷ”)
Bình luận