Ấm Nước MớiDiễn Đàn Bạn Đọc
Chuyện nhà tôi…

Đừng quá tiêu chuẩn hoá, mà làm khó vấn đề…
Bây giờ, mỗi khi có ai đến vui chuyện, mẹ thường khen đáo, khen để con dâu mẹ đủ điều. Thấy vậy bố bảo: “Ngày trước, nếu theo tiêu chuẩn của mẹ mầy, thì có phải con trai mình bỏ sót đứa con dâu đáng tiếc rồi không?”. Mẹ cười chữa thẹn: “Thì tôi đặt ra tiêu chuẩn như vậy, là cốt để cho con trai mình lấy được người toàn vẹn ấy thôi!”.
Ngày đó, khổ nỗi mẹ phải đau đầu vì bốn ông tướng lớn bằng đầu nhau mà không đứa nào rục rịch lấy vợ cho mẹ bế cháu nội cả. Trong khi bạn bè ai cũng có cháu nội, ngoại đông vui, mà bố mẹ cũng đã bước sang tuổi “lục tuần nhĩ thuận” rồi, bảo sao mẹ không sốt ruột mới là lạ.
Cuối cùng, mẹ phải ra tối hậu lệnh cho anh cả – 34 tuổi, phải lấy vợ gấp trong năm nay. Anh cả hiền hoà dễ tính, mẹ bảo sao nghe vậy; chỉ phải tội mê công ăn việc làm nên để qua cái tuổi máu lấy vợ mất rồi.
Lần đầu tiên, anh đưa về một cô, khiến mẹ kịch liệt phản đối: “Con gái gì mà ngỗ ngược, không phép tắc, nền nếp, gia phong”. Anh cả nể mà chiều mẹ. Lần sau anh đưa về cô khác, thì mẹ chê: “Con gái gì mà yếu ớt mỏng dòn xanh như tàu lá, không có sinh lực”. Lần khác mẹ chê: “Không có công ăn việc làm, ở nhà nuôi con thì lấy gì ăn”. Ba lần đưa con gái người ta về mẹ đều chê, khiến anh cả nản lòng bảo với mẹ: “Thôi thì mẹ lấy vợ dùm con, chứ con chịu không theo nổi tiêu chuẩn của mẹ đâu”.




