Viết cho cháu! Một đóa hoa xinh đẹp sao nỡ vội tàn…

Nắng của mùa thu không rực rỡ và lung linh như mùa xuân, bởi nắng của mùa thu thường bị bóng mây mù khuất lấp. Nhất là mùa giông bão thì dường như ánh mặt trời như ngủ quên sau những ngày dài áp thấp nhiệt đới. Nhưng rồi dù có bị mây mù vây phủ che lấp cách mấy thì nắng vẫn lại tỏa sáng…Và khi ánh nắng xé mây mù để ló dạng thì, ánh nắng mới lung linh diệu ảo làm sao.

Cuộc đời cũng thế…Cuộc trần gian biết mấy: vinh nhục, dâu bể thăng trầm. Có những lúc mưa dồn sóng vỗ…Rồi lại có những lúc thênh thang niềm vui chợt vỡ òa. Có những lúc nhọc nhằn vất vả truân chuyên đong mấy cho vừa. Rồi lại có những lúc thư thái hạnh phúc tràn trề như sóng vỡ bờ. Và cứ thế đời người lại cứ vòng xoay luân chuyển khổ đau – hạnh phúc, nhọc nhằn – thư thái…

Cháu ra đi vào một chiều, nắng thu còn thoi thóp, như để tiễn đưa cháu về miền viễn xứ…Một cái chết đã được dự báo trước, nhưng khi mọi người hay tin, vẫn cảm thấy tiếc thương cho phận đời của cháu. Cháu ra đi khi hãy còn quá trẻ, tóc vẫn còn xanh. Cháu về làm dâu Châu Sơn niềm vui chưa trọn vẹn mà đã đong đầy biết bao đớn đau muộn phiền…Bảo sao người trong GX không tiếc thương cháu.

Lúc này, trong tâm tưởng chú chợt nhớ lại ngày ấy…

Một lần nọ…chú và người bạn ghé vào cửa hàng second hand ở đầu làng. Vừa mới bước vào đã nghe tiếng chào mời đôn đả của một người con gái có nụ cười nhẹ nhàng hiền hòa.

– Mời hai chú vào đây, tha hồ lựa đồ thoái mái.

– Lựa thoải mái rồi không mua thì sao?

– Thì cũng xem như cửa hàng nhà mình có khách vô ra là vui rồi! Phải không chú!

– Ủa, cháu con ai mà ăn nói lụa là và xí xọm vậy ta?

Cô gái xoe tròn mắt cười chúm chím ra vẻ bí ẩn!

Anh bạn chú bảo:

– Ông không biết O ni ạ! Cháu Huyền, vợ của Tĩnh (Sơn) đấy!

– Chú không biết con thật na! Con ở đây có đến hơn chục năm rồi đấy chứ!

– Lớp trẻ trong làng mới lớn lên làm sao chú biết hết được.

– Mà chú không biết cũng phải thôi, vì con quê ở Thổ Hoàng, Đức Minh, lấy chồng về làm dâu ở Châu Sơn.

Lúc này nhìn lại…

Một cô gái có cái dáng cao thon thả, càng làm tăng cái vẻ “mình hạc xương mai”. Mái tóc buông dài ngang vai, làm cho khuôn mặt nụ nằn thêm chút khả ái. Điểm nụ cười tươi tắn như tỏa nắng…Bảo sao mà khách hàng bỏ đi được kia chứ!

– À, ra thế!

– Hai chú mua chi đây?

– Mua giày mọi.

– Giày Kinh không mua, sao lại mua giày mọi.

– Chú ở xứ Thượng, mùa giày mọi là chí phải rồi đó cháu.

– Chú ơi chú, có đôi giày mọi này đẹp, chắc vừa chân chú đây!

Cuộc đời như gió thoảng mây trôi…Mới đó mà đã hơn 5 năm rồi.

Bây giờ nghe tin cháu ra đi…Giai điệu “Chuyện tình buồn” của Phạm Duy như gợi lại: “5 năm rồi không gặp, từ khi em lấy chồng. Anh dặm đường mê mải, đời chia như nhánh sông…”. Chú với cháu chẳng phải thân thiết chi, nhưng nghe tin cháu mất, lòng vẫn cảm thấy có chút xót xa bùi ngùi thương cảm cháu…

5 năm rồi không gặp, chú những tưởng đường đời cháu sẽ suôn sẻ với công ăn việc làm. Cây đời sẽ tỏa bóng xanh xao tháng ngày. Rồi cháu sẽ dệt tương lai bằng những hoài bão, bằng những ước mơ đời mình. Rồi hạnh phúc sẽ về sum vầy bên chồng, bên những người con thơ. Nào ngờ, những tháng năm gần đây, cháu đã bị nhuốm bệnh nan y. Cuộc sống của cháu phải vật lộn với những cơn đau dày xéo tâm can.

Nghiệt ngã thay! Một đóa hoa xinh đẹp lại bị vùi dập trong bão bùng nắng mưa cuộc đời.

Thương cháu là thương, nửa đời xuân xanh chưa qua mà đã vội héo tàn.

Nhớ cháu là nhớ cái nụ cười hiền hòa thân thương chi lạ!

Nhưng cháu phải tin rằng sự vận hành của đất trời, sau cơn mưa trời lại tỏa sáng. Cháu ra đi trong cái ngày thu nắng hiu hắt buồn…bỏ lại sau lưng chồng con và bao người thân. Có đứa con hãy còn thơ dại, chưa biết gặm nhắm được nỗi đau mất mẹ cho những sau đó, sẽ sống ra sao khi vắng bóng người mẹ thân yêu. Dẫu tiếc nuối, nhưng lệnh triều đã ban rồi…

Thương cháu! Thương lắm cháu ơi!

Lệnh truyền đành chịu, mệnh trời đành thua

Hết rồi! khi nắng khi mưa

Hết rồi cõi tạm sớm trưa một đời

Vẫy tay vĩnh biệt cháu đi

Giọt sầu gửi lại ngàn đời nhớ thương…

Vĩnh biệt cháu…

Lúc này, cháu lại về trong Đức Kitô, cháu hãy tín thác rằng: nắng ân sủng và bình an sẽ là niềm ủi an và xoa dịu nỗi đau của cháu khi ở thế trần để về hưởng nhan thánh người, nơi mà không còn nỗi đau khổ nữa.

Có người con gái Hải Huyền

Ra đi tóc hãy còn nguyên mầu tuyền

Biết bao hoài bão nhúm nhen

Mà nay đã phải vận đen chia lìa

Bỏ chồng con cái đi xa

Muôn người Giáo xứ xót xa kiếp người

Hồng ân Thiên Chúa muôn đời

Luôn luôn ấp ủ phận người ấm êm

NVK

 

Check Also

Đã có một thời, người dân ta phân biệt “Ngặc Bươi” 54 và 75!!!

           Nhắc lại một thời quá vãng, nghe chuyện xưa mà …